XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cảm Giác Em Mềm Lòng (18+)

Cảm Giác Em Mềm Lòng (18+)

Tác giả: Tứ Nguyệt

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 134276

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/276 lượt.

lại.
“Em, em không có, là anh muốn em kêu tên của anh.” Nhậm Tuyết Nhi xoay đầu sang hướng khác, nhưng Đường Liệt sớm dùng bàn tay to nắmđầu của cô, sét đánh không kịp hôn lên tai cô. Đắc ý dào dạt nhìn cô bộ dáng thất kinh.
“Liệt, anh…” Nhậm Tuyết Nhi cũng không giống Đường Liệt bình thường dường như không có việc gì, sợ không cẩn thận bị người chung quanh nhìn thấy. Vậy thì quan hệ bọn họ không phải đã bị tiết lộ sao?!
“Anh thích nhìn bộ dáng em như vậy.” Đường Liệt lộ ra một nụ cười lớn. Lập tức, Nhậm Tuyết Nhi không biết nên phản ứng như thế nào. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn. Cô chưa bao giờ biết Đường Liệt cười rộ lên lại đẹp như vậy.
Hơn ba năm sống cùng, anh rất ít cười, cho dù là cười, cô cũng có thể cảm giác được kia không phải là thật sự. Nhưng là lần này, trên mặt anh tươi cười giống như là theo sâu trong nội tâm phát ra. Làm cho anh cả người nét mặt đều toả sáng.
“Đường tổng, chúng ta có thể nói chuyện được không?” Không biết khi nào một nam nhân xuất hiện bên người bọn họ, đánh vỡ không khí bọn họ.
Đường Liệt xoay mặt lại thay bằng bộ dáng băng lãnh, công đạo : “Ở chỗ này chờ anh.”
Nói xong, liền cùng nam nhân kia đi đến chỗ dành cho khách.






Nhậm Tuyết Nhi chán đến chết đứng ở chỗ nghỉ, cầm trong tay một chiếc cốc tinh xảo chân dài, bên trong có màu nâu nhạt, vừa thấy là biết là thứ tốt nhất để uống rượu đỏ.
Cô một chút uống vào, cái miệng gợi cảm phấn nộn nhỏ nhắn kề sát cốc, ánh mắt tròn tròn không ngừng chuyển động , giống như một đứa trẻ nhìn quanh bốn phía. Lễ phục màu thủy lam bao lấy thân mình khéo léo lộ ra bộ ngực tuyết trắng, theo tầm mắt dời đi mà nghịch ngợm đong đưa .
Bộ dáng như thế này giống như cảnh tượng thiên sứ rơi xuống nhân gian, tất cả đều rơi vào tầm mắt của Đường Liệt và khách nhân.
Nam nhân khóe miệng lộ ra một chút tà ác cười, bộ dáng trầm ổn yên lặng không một tiếng động đi tới phía sau Nhậm Tuyết Nhi.
“Liệt thật lâu nha ~~ ” Nhậm Tuyết Nhi nhàm chán oán giận . Cái miệng nhỏ nhắn giơ lên.
“Liệt…” Cơ hội thở dốc, Nhậm Tuyết Nhi tê dại kêu tên Đường Liệt.
Tuyết Nhi thập phần mẫn cảm, toàn thân run run, anh mỗi một cái vuốt ve đều có thể gây cho cô vô cùng khoái hoạt, nam tính thỏa mãn cùng kiêu ngạo làm cho anh tâm tình rất tốt.
Đường Liệt ngược lại đem bàn tay to chuyển dời đến bộ ngực mềm mại của Tuyết Nhi, đột nhiên hung hăng bắt lấy nhũ tiêm hơi hơi đứng lên.
“Liệt… A… Người ta không cần…” Nước mắt chảy xuôi không ngừng, quá nhiều kích tình, Nhậm Tuyết Nhi khóc lắc đầu, trong thân thể khoái hoạt chồng chất đến cực điểm, lám cho cô không thể chịu được .
“Bảo bối, em quá nhạy cảm, thực làm cho anh không nghĩ buông em ra.”
Đường Liệt cười khẽ, dùng sức đùa bỡn mềm mại của cô, bàn tay to ở trên hai cái tuyết phong không ngừng làm ra kích tình, tay còn lại kia theo con đường quen thuộc hạ xuống, vuốt ve hoa hạch đến sung huyết, dùng sức chạm vào!
“Không… ! Liệt, không cần… Không cần!” Chịu không nổi nhiều kích tình Tuyết Nhi không được cầu xin.
Anh cười, dùng sức tiến đến chỗ sâu nhất mẫn cảm của cô, lúc cô thét chói tai bỗng nhiên anh vỗ thật mạnh vào mông xinh đẹp của cô.
“A…” Đau đớn khiến cho kịch liệt khuây khoả, gay cấn hưng phấn bắt thần trí cũa cô, cô kêu lên, hôn mê ở trong khũy tay của Đường Liệt.






Từ bữa tiệc không biết bị Đường Liệt điên cuồng giữ lấy, khi tỉnh lại đã là trên giường lớn, ánh nắng ấm áp theo cánh cửa thủy tinh bên ngoài chiếu vào, chiếu lên trên tấm da nõn nà của Nhậm Tuyết Nhi, trên da thịt kia còn lưu có dấu hôn thật sâu của Đường Liệt.
Thật lâu sau, Nhậm Tuyết Nhi mở hai mắt, bên trong không có một bóng người, quay đầu, bên cạnh đèn bàn ở đầu giường, có một tờ giấy nhỏ.
Anh phải đi họp, hai tuần.
Đường Liệt lúc ở bữa tiệc đã cùng người khác hợp tác, xuất ngoại để họp, phải đến hai tuần mới trở về. Nhậm Tuyết Nhi là trợ lý bên người Đường Liệt , nếu người lãnh đạo trực tiếp đi họp, cô đương nhiên sẽ được nghỉ.
Chính là hai tuần này cô được phải làm gì? Đường Liệt cũng không ở bên cô…
Vài ngày sau, Nhậm Tuyết Nhi đối với công việc này cực kỳ vừa lòng.
“Tuyết Nhi, giúp mình đem này bản ‘thiết kế nghệ thuật’ này đặt ở trên giá hàng khu nghệ thuật nhé.”
Sách mới vừa đến, Ngô Cùng Chính vội vàng sửa sang lại. Hắn cầm ra một quyển sách, đưa cho Nhậm Tuyết Nhi.
Người đến lúc này không nhiều lắm, Nhậm Tuyết Nhi đi qua hỗ trợ, đón lấy.
Cô dựa theo lời của Ngô Cùng Chính đem quyển sách đến vị trí thích hợp, Ngô Cùng Chính nhìn thấy cười nói: “Không nghĩ tới cậu đối với sách lại có điểm tiếp thu nhanh như vậy, so với các học sinh làm part-time nhanh hơn nhiều.”
“Vậy à, mình chỉ là thích mà thôi.” Bị Ngô Cùng Chính nói như vậy, Nhậm Tuyết Nhi ngược lại không biết nói như thế nào cho phải. Có chút mặt đỏ cúi đầu.
Ngô Chình Chính ha ha cười: “Nếu không cậu chính là giết thời gian, mình còn muốn mướn cậu nữa đấy.”
Nhậm Tuyết N