XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cảm Lạnh Mùa Hè

Cảm Lạnh Mùa Hè

Tác giả: Vu Thiên Hâm

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341024

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1024 lượt.

o nó một khúc dồi nướng, nó chạy đến, há miệng ngậm lấy rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi bận nhìn đồng hồ nên cũng chẳng để tâm đến nó nữa. Buổi tối tôi đi làm về, con chó vẫn ngồi chờ ở đấy, nhìn thấy tôi đi đến, nó vui mừng vẫy đuôi và đi theo tôi về nhà. Tôi nghĩ bụng, xong rồi, tôi đã tự rước họa vào thân, con chó đó bám theo tôi không rời, đuổi thế nào cũng không được, sau đó tôi không bao giờ cho nó đồ ăn nữa. Rất lâu sau, nó cũng thôi không bám theo tôi nữa, tiếp tục nằm ngoài cửa các nhà ở đây. Suốt cả mùa hè đều như vậy, đến mùa thu trời lạnh hơn thì không thấy nó đâu nữa.
Bây giờ nhớ lại, tôi thấy có chút day dứt.
Lăng Sở dắt con chó đó đến bên tôi hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Tôi hoang mang đứng lên, xua tay nói: “Tránh xa tôi ra một chút.”
Cho đến lúc Lăng Sở nói với tôi, con chó này không phải là của anh ấy, mà là của một đồng nghiệp, anh ấy về thăm nhà nên mang nó đến nhờ Lăng Sở nuôi hộ một ngày. Tôi cười cười yên tâm, vội vàng nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Gọi điện cho Mỹ Tuệ thì cô ấy đang đi trên đường, Lăng Sở mở xe lấy cho tôi chai nước khoáng, nhưng nhớ ra lòng bàn tay mình mới bị con chó đó liếm láp, tự nhiên tôi không thấy khát nữa. Lần này không phải là vì sợ, là tôi giữ vệ sinh mà thôi.
Thấy tôi đứng đó bất động, “chủ nhân” của con chó đó cũng đứng yên không nói. Mắt Đậu Đậu rất to và sáng, nhìn như mặt hồ thăm thẳm, lông của nó cũng rất mềm và mượt. Xem ra chủ nhân của nó tốn không ít tiền của và công sức để chăn sóc nó.
Nếu mang cho tôi một con chó, bảo tôi nuôi, tôi sẽ cảm thấy đó là một thú vui xa xỉ. Người còn chưa nuôi nổi, nói gì đến nuôi chó. Tôi cho rằng đó là những việc dành cho những người có tiền, mua bánh quy cho chó, mua nước hoa cho chó, tiền đó tôi không chi trả nổi. Những chuyện này đối với tôi mà nói chỉ là những chuyện xa vời.
Tôi vẫn ngồi cách xa, có lẽ phải cách đến bốn, năm mét.
“Ôi! Con chó này ở đâu ra vậy!” Mỹ Tuệ như gà nhìn thấy thóc, chạy như bay đến bên con chó như thể hai bên đã quen thân nhau từ trước vậy.
Tôi gọi Mỹ Tuệ quay lại, hỏi lấy chìa khóa nhà. Mỹ Tuệ là người rất thích động vật. Cô ấy thường xuyên mở lòng từ bi mang đám chó hoang, mèo hoang về nhà nuôi, nhưng cuối cùng chẳng có mấy conc ó thể sống lâu ở đó. Bố mẹ cô ấy thường mang chúng đi cho người thân nuôi dưỡng, hoặc nuôi chúng vài ngày rồi lại thả cho chúng đi.
Tôi tìm thấy một câu nhại tục ngữ rất thích hợp cho hoàn cảnh này, đó là: “Nuôi chó nuôi đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây phương.”
Sau khi lấy chìa khóa, tôi một mình đi lên nhà, không biết bọn họ đã đưa con chó đi dạo mấy vòng quanh sân rồi. Tôi thò đầu nhìn qua cửa sổ nhìn xuống dưới, không ngờ lại nhìn thấy Hắc Tử ôm eo Ngô Tiểu u đi vào tòa nhà. Thật là Nguyệt Lão [3'> se nhầm dây tơ hồng nên bọn họ mới ở bên nhau.
[3'> Nguyệt Lão: nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, chuyên quản việc hôn nhân ở thế gian.
Nếu thế dây tơ hồng của tôi hiện giờ đang ở đâu?
Mỹ Tuệ ngẩng lên, nhìn thấy tôi đứng bên cửa sổ liền gọi với lên: “Y Thần, mau xuống đây đi!” Tay tôi đang vén tấm rèm cửa sổ, đột nhiên buông thõng, thật là không muốn chết. Mặc kệ Mỹ Tuệ gào lên gọi tôi, tôi giả vờ không nghe thấy, ngồi trên sofa gọt táo ăn. Lúc sau vẫn thấy Mỹ Tuệ gọi, âm thanh xuyên cả kính cửa sổ, vọng vào trong phòng. Tôi không chịu được bèn nhoài người ra ngoài cửa sổ vẫy tay ra hiệu, sau đó xỏ vội đôi dép lê, đi xuống dưới lầu.
“Làm cái gì trên đó vậy?” Mỹ Tuệ phủi sạch bụi bẩn dính trên người tôi, giọng rõ ràng là đang chất vấn.
“Cái đó…” Tôi vẫn còn ngậm miếng táo trong miệng, hình tượng không được đẹp đẽ cho lắm.
Anh chàng Lăng Sở không biết đã lạc đi đâu rồi, chiếc xe của anh ta cũng không thấy đâu nữa. Kể cả con chó có tên Đậu Đậu ấy cũng không biết đã chạy đi đâu mất. Tôi đột nhiên muốn hắt xì hơi, sau đó quay người ngẩng đầu ngắm mặt trời lặn. Trên kính cửa sổ tầng ba có một bóng đen, Ngô Tiểu u đang đứng bên cửa sổ nhà Hắc Tử. Chúng tôi, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi cô ta mới chịu quay người rời đi với tốc độ của ánh sáng.
“Tiện nhân!” Tôi lỡ miệng nói ra từ không mấy dễ nghe đó, có lẽ là cơn giận trong lòng đột nhiên bộc phát. Chẳng gì thì cũng chính Ngô Tiểu u này đã làm tôi mất mặt trước cả công ty.
“Mắng ai thế?” Mỹ Tuệ đi bên cạnh, có vẻ vô cùng tò mò.
Tôi quay người đi lên lầu, đi một mạch lên tận tầng năm rồi mới đứng lại thở hổn hển. Vào nhà là tôi nhào ngay lên giường, ấm ức trốn trong chăn.
“Bảo cậu giữ Lăng Sở ở lại ăn cơm, kết quả lại nói thành mang con chó đó về trả cho chủ nó, thật là quá…” Mỹ Tuệ lẩm nhẩm như một bà già lắm điều.
Tôi trốn kĩ trong chăn, bụng nghĩ, đi càng tốt, ai thích giữ anh ấy ở lại chứ. Nằm cuộn tròn trên giường hồi lâu, tôi cảm thấy đầu óc rối loạn như một búi dây gai. Xoay người không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa, phải thò đầu ra khỏi chăn, hướng ra phòng khách, gọi: “Mỹ Tuệ!”
Mỹ Tuệ như cô dâu mới về nhà chồng, nhẹ nhàng đáp lại.
Tôi cũng lấy giọng nhẹ nhàng, nói với cô ấy: “Bạn thân yêu, tối nay làm món mì xào