
Tác giả: Vu Thiên Hâm
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341022
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1022 lượt.
ếc đài gương, vì vậy cần phải thường xuyên lau chùi, để giữ cho tâm hồn trong sạch, không nhiễm bụi trần. Huệ Năng họa lại: “Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xứ hữu trần ai?” Nghĩa rằng, Bồ đề vốn không phải là cây, gương sáng vốn cũng chẳng có đài, từ xưa tới nay vốn chẳng có vật gì, vậy thì làm sao mà có chuyện dính bụi được.
Hôm ấy, trên đường đi, Lăng Sở giảng giải về nó cho tôi đúng ba mươi phút nhưng tôi không thể nhớ nổi, xem chừng là trung khu thần kinh của tôi bị nghẽn mạch rồi. Thật là kém cỏi, học thuộc lòng cũng thấy khó khăn.
“Đúng, đúng, đúng.” Tôi gật như bổ củi, trí nhớ của Mỹ Tuệ thật là phi phàm.
Những câu thơ này có lẽ có ý nghĩa gì đấy, chỉ bởi vì đối với tôi, những gì Lăng Sở tiên sinh đó nói tôi quên sạch từ lâu rồi.
Giặt xong quần áo, tôi vội vàng chui vào trong chăn, đôi tay ngâm lâu trong nước lạnh nên hơi sưng. Tôi thực sự cho rằng lạnh như thế này, cho dù có là ai cũng không chịu nổi. Tôi nằm gọn trong chăn, thò tay ra ngoài mở di động chơi trò chơi, sau đó không biết ngủ quên từ lúc nào.
Mọi người thường nói, một phần ba cuộc đời mỗi người là dành để ngủ, nhưng xem ra, đối với tôi, thời gian ngủ phải lên tới gần hai phần ba cuộc đời.
Cánh hoa rụng cuối cùng cũng thành bùn
Anh có, cô ấy cũng có, nhưng tôi không có, đó là tình yêu; cô ấy không có, anh cũng không có, mà tôi có, đó là sự cô đơn. Chứng kiến hạnh phúc của hai người càng khiến tôi thấy thêm trống vắng và cô đơn.
Cuối tháng này công ty tổ chức bữa tiệc, đại khái là để động viên nhân viên, thuận theo ý dân, giải trừ tạo phản. Lão Lý mồm năm miệng mười nói tôi nhất định phải tham gia, tôi nhìn anh ta rất chân thành, miệng tươi cười đồng ý, kết quả là đợi đến hôm ấy tôi mới chơi trò mất tích.
Không biết từ lúc nào tôi đã trở nên cô quạnh như thế này, nghĩ đến thời còn học đại học, những hoặt động tập thể như thế này, Hứa Y Thần tôi chưa một lần vắng mặt, đương nhiên sẽ là Y Dương đưa tôi đi. Chúng tôi tay trong tay xuất hiện, luôn nhận được những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ. Trong mắt những người khác chúng tôi là một cặp trời sinh, thực sự là rất xứng đôi vừa lứa.
Tôi đang nghĩ đến những chuyện này thì Y Dương gọi điện, tôi căng thẳng đến nghẹt thở.
Không biết vì sao từ đầu bên kia bỗng truyền đến mấy câu tranh cãi gay gắt, tôi nghe đến nhập thần. Đó là cuộc đối thoại của một nam và một nữ.
Cô ta nói: “Anh cút đi.”
Anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Tôi không cút.”
Đúng rồi, cô ta chính là cô gái hôm đó gọi Y Dương vào cắt bánh ngọt, còn anh ta chính là Y Dương.
Hóa ra, Y Dương đã không còn yêu tôi nữa. Tôi muốn hàn gắn tình cảm của chúng tôi, nhưng anh ấy không muốn thế. Hơn nữa, với tình yêu hiện tại, mặc cho người con gái đó đuổi anh ấy đi, anh ấy cũng mặt dạn mày dày mà ở lại. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều không muốn tin đây là sự thật.
Trốn trong bóng đêm, tôi âm thầm rơi lệ, anh mắt mờ nước không nhìn rõ bất cứ thứ gì, khẽ thút thít, lòng đau như cắt. Những nỗi đau này đều là Y Dương đem đến cho tôi, vết thương lòng này sẽ vĩnh viễn không khép miệng được.
Tôi vứt điện thoại sang một bên, nghe thấy tiếng nhắc nhở tắt ti vi sau năm giây nữa của chết độ tắt máy tự động, sau đó ti vi tự tắt.
Đoạn hội thoại mà tôi đã nghe đó, đối với tôi, vẫn là một câu đố.
Bắc Kinh có tuyết rơi rồi, tôi đã từng muốn ngắm tuyết rơi từ rất lâu rồi. Vì sao ở đây lại không có tuyết? Nếu như tuyết cũng rơi ở thành phố này, có lẽ nó đã có thể khiến tình yêu của tôi đóng băng. Tôi nằm trên giường ngu xuẩn nghĩ.
Mới sáng sớm, ngoài phòng khách, Mỹ Tuệ đã tập thể dục thẩm mỹ rất hăng say, tôi dùng chăn bông bịt tai để khỏi phải nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ đầu DVD. Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên đầu giường, mới là năm rưỡi sáng, trời hãy còn tối. Tôi đoán nha đầu này tối qua nhất định là tắm gội kỹ quá nên não bị úng thủy [1'> rồi.
[1'> Tên một loại bệnh, ở đây người Trung Quốc dùng với nghĩa chỉ những người không bình thường trong suy nghĩ và hành động.
Cả ngày hôm đó, tôi làm việc rất uể oải, thái độ của Lão Lý đối với tôi từ hiền hòa chuyển sang bốn chữ: vô cùng tức giận. Bởi vì khi tôi hứa tham gia bữa tiệc, anh ta luôn tin vào câu: "Hứa ắt làm, làm ắt xong."
Tôi nghĩ bụng, nếu câu nói đó mà đúng thì trên thế giới này chẳng còn ai bị lừa. Tôi làm bộ biết lỗi, cười nịnh anh ta và giải thích: "Hôm qua tôi có việc, có việc."
Anh ta bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào tôi đúng nửa phút, sau đó mới bưng tách trà cỡ bự của anh ta rồi đi. Kỳ thực tôi đang nghĩ, chuyện tôi có tham dự bữa tiệc đó hay không chẳng liên quan gì tới anh ta cả.
Tôi thở phào, nghĩ bụng, có những câu nói xã giao không được tin. Cũng giống như trưóc đây Y Dương từng nói với tôi, trong cuộc sống có hai loại phiền phức, một loại do người khác mang lại, một loại do mình tự chuốc lấy.
Hết giờ làm, tôi buồn không chịu nổi nên muốn đi mua mặt nạ Watsons [2'>. Lúc đi qua nhà hàng