Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cảm Lạnh Mùa Hè

Cảm Lạnh Mùa Hè

Tác giả: Vu Thiên Hâm

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 134984

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.

gặp Y Dương hay không thực sự khiến tôi cảm thấy mâu thuẫn và đau khổ. Mỗi sáng mở mắt ra là nghĩ tới câu hỏi mày, buổi tối trước khi đi ngủ cũng suy nghĩ chuyện này.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, nhớ một người là chuyện không thể khác được. Trước đây là thế, bây giờ cũng vẫn thế.
Ngày mai tôi bay rồi. Tôi ngồi trước ti vi xem bản tin dự báo thời tiết lúc bảy giừo ba mươi. Thời tiết khá thuận lợi, nhiệt độ là âm năm độ, gió nam từ cấp hai đến cấp sáu.
Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi gọi điện thoại cho Lăng Sở. Anh ấy nghe tôi nói tôi sẽ đi Bắc Kinh, chưa đầy mười phút sau đã xuất hiện ở nhà tôi.
Đúng lúc miệng tôi đang nhai mấy cái kẹo cao su, rồi phồng má lên để thổi. Lăng Sở vỗ vỗ vào mặt tôi làm tôi khong thổi được nữa.
Tôi kêu la gọi mẹ, Lăng Sở lại bảo tôi là yêu quái.
Nhìn thấy bao nhiêu là hành lý, Lăng Sở đoán là tôi phải ở Bắc Kinh đến hết mùa đông, tôi nói chỉ đi tập huấn một tuần thôi, anh ấy cười khổ mất tiếng, ánh mắt có chút buồn bã và lắng đọng.
Tôi ngồi trên ghế sofa, không nói gì nữa, miệng vẫn nhai kẹo cao su.
“Hành lý sắp xếp xong hết rồi à?” Lăng Sở đột nhiên hỏi tôi.
Tôi ngừng nhai kẹo, suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Ừ, xong hết rồi “
Lăng Sở không hỏi thêm gì nữa, bày lên bàn năm quân cờ. Tôi nhìn Lăng Sở, ngắm sống mũi cao cao và khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, cả đôi tay rất đẹp ấy nữa.
“Tôi… tôi muốn đi.. đi gặp Y Dương”. Tôi cúi gằm, khó nhọc nói từng tiếng với Lăng Sở.
Mặt Lăng Sở không hề biến sắc, anh ấy tiếp tục bận rộn với quân trắng quân đen trên bàn cờ. Tôi cũng chẳng quan tâm tới anh ấy, khẽ tươi cười rồi nói nhỏ: “Tôi muốn tìm Y Dương để nói chuyện “.
Không hiểu sao tôi lại lạ lùng như thế này, cũng không biết sao tôi lại gọi Lăng Sở đến đây để nói những chuyện này. Con người ta làm bất cứ việc gì cũng có lý do, nhưng tôi thì ngược lại.
Lăng Sở nắm chặt quân cờ trong tay, nói với tôi bằng giọng rất kiên định và thấu hiểu: “Muốn thì cứ đi gặp xem sao”. Mắt Lăng Sơ thoáng ánh cười, đó là một đôi mắt sâu thẳm, ánh cười đó lấp lánh sưởi ấm một buổi tối mùa đông, tôi nhìn thấy ánh mặt trời mùa xuân trong đó.
Lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác xót xa mà chính tôi cũng không thể hiểu nổi.
Có tiếng gì đó vang lên ở đây, rất lâu sau mà vẫn không có hồi âm, Lăng Sở quay đầu nhìn tôi, cười dịu dàng: “Y Thần, phải biết nắm lấy cơ hộ, anh mong em sẽ hạnh phúc.”
Mắt tôi ướt nước, không biết là vì cảm động hay đau lòng. Những lời nói của Lăng Sở khiến tôi đau lòng. Tôi còn nhớ anh ấy đã từng nói với tôi, anh ấy sẽ là bến đậu ở đây đợi tôi quay lại, dù tôi có đi bao xa và bao lâu.
Lăng Sở xuống dưới lầu mua cho tôi một ít thức ăn, sau đó luôn miệng dặn dò tôi đến đó phải chú ý ăn uống, không được bỏ bữa sáng, nếu không bệnh dạ dày sẽ càng nặng. Sau khi miễn cưỡng nhận lời, tôi bảo anh ấy đi về. Lẽ nào tôi gọi LĂng Sở đến chỉ để nghe tôi nói mấy câu muốn đi tìm Y Dương? Hứa Y Thần, mày thật là vô liêm sỉ.
Tôi nằm trên sofa, không làm sao ngủ được. Kỳ thực tôi có chút bối rối, cũng không muốn ngủ. Những lời Lăng Sở nói khiến khoảng trống trong tim tôi dần dần được lấp đầy bằng sự cảm động và cảm giác ngọt ngào. Nhưng khi nghĩ tới Y Dương cảm giác đó lại biến mất.
Tôi không ngủ được nên hết ngồi rồi lại nằm. Tâm trạng rất phức tạp, chỉ là một kì tập huấn một tuần mà tôi lại có cảm giác tôi sắp đi xa cả đời, trong lòng dường như có gì đó rất rối loạn, rất khó nói. Tôi cảm thấy không biết phải đối diện với cái thành phố mang theo biết bao nhiêu nhớ nhung và chờ đợi của tôi thế nào nữa. Một chút cảm giác xa lạ và hoang mang khiến tôi thấy bất an.
Tôi gọi điện cho Mỹ Tuệ, buôn chuyện hai tiếng liền, sau đó điện thoại hết pin thì tự ngắt, chấm dứt cuộc trò chuyện. Tôi không có người nói chuyện, mở hành lý ra rồi đóng lại, một tuần mới lại bắt đầu, không biết khi nào mới được ngủ nữa.
Lăng Sở đến sân bay rất đúng giờ. Từ rất xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc mà mình đã từng dựa vào. Tối hôm qua Lăng Sở cứ nhất quyết muốn đi tiễn tôi, còn tôi nhất định từ chối, cuối cùng anh ấy vẫn kiên quyết.
“Anh đợi em.” Đấy là câu cuối cùng anh ấy nói với tôi trước khi chua tay, tôi nghe mà không thấy khó chịu, chẳng thấy lãng mạn, cũng không hề cảm động. Nhưng đồng thời tôi lại thấy bên trong câu nói ấy có gì đó rất chân thành.
Tôi vẫy tay tạm biệt Lăng Sở, nhưng quay người đi thì lại nhớ tới Y Dương.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh lúc ba giờ bảy phút chiều. Tôi kéo va li rất nặng, một mình ra khỏi sân bay. Đoàn người chen chúc khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Lòng tôi tràn ngập cảm giác cô đơn và lạc lõng. Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, tôi kéo khóa chiếc áo khoác dài lên đến tận cằm.
“Bác tài, làm ơn đưa tôi đến khách sạn XX.” Công ty đã sắp xếp chỗ ăn nghĩ cho tôi, tôi gọi taxi đến thẳng chỗ đó.
Đường ở đây vừa rộng vừa nhiều xe khiến tôi cảm thấy không quen. Nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được một chút cảm giác thân quen với thành phố xa lạ này, bởi tôi nghĩ, ở đây có Y Dương của tôi rồi.
Tôi kéo h