
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341047
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1047 lượt.
ôi dưới, “Con bé chết tiệt kia, cố sức như thế làm cái gì.” Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc, cô đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông bên trong, “Lâm Hạo Sơ, anh. . .”
Lâm Hạo Sơ cầm bàn chải nặn kem đánh răng, cúi đầu không có nhìn cô, “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh còn có cuộc họp.”
Hỷ Lạc nhỏ giọng nói, “Ngủ ngon.” Liền đỏ mặt đi ra, Lâm Hạo Sơ này lại từ chối cô, cô suy sụp rụt vai, xem ra con đường này còn rất dài, người đàn ông kỳ cục này, muốn đi vào tim anh ấy còn một đoạn đường rất dài nha. .
Lâm Hạo Sơ nhìn chính mình trong gương, tay sờ sờ môi dưới, thật là có chút đau, anh bất đắc dĩ cười cười.
Bà Lâm
Buổi sáng ngủ dậy, Hỷ Lạc cột tóc, dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ ra khỏi phòng. Lâm Hạo Sơ đang ở trong bếp nấu cháo, Hỷ Lạc đi vào bếp, ngửi mùi thơm tỏa ra, cái bao tử không chịu đựng nổi vang lên ục ục, cô nuốt nuốt nước miếng, “Chúng ta ăn sáng món nào vậy?”
Thấy cái đầu như ổ rơm của Hỷ Lạc, Lâm Hạo Sơ phớt lờ giơ tay xem đồng hồ, “Cho em ba phút, rửa mặt đánh răng. Bằng không bữa sáng sẽ không có.”
Hỷ Lạc vừa nghe liền phát hoảng, cô giậm chân, “Lâm Hạo Sơ, ba phút sao mà đủ.”
Lâm Hạo Sơ ngoáy lỗ tai, ra vẻ trang nghiêm, “Còn có hai phút.”
Hỷ Lạc ngây ngốc tiếp tục gật đầu.
“Tốt.” Lâm Hạo Sơ nheo mắt, chuẩn bị thu lưới, “Người nào đó. Vợ có nên hay không chăm sóc tốt sinh hoạt ăn uống hàng ngày cho ông xã? Nếu bây giờ em có là thời gian, sau này mọi việc trong nhà đều giao cho em.” Nói xong không thèm nhìn Hỷ Lạc đang hóa đá, tiếp tục cầm báo xem, cuối cùng quăng thêm câu, “Cực khổ cho em rồi, bà Lâm.”
Hỷ Lạc khó khăn nuốt món bánh trứng cuộn hành băm vào trong miệng, “Đừng khách sáo.” Lệ rơi đầy mặt, Lâm Hạo Sơ quả nhiên là lòng dạ đen tối mà, cô bi thương nghĩ ngợi, việc nhà, nấu cơm và vân vân, cô căn bản không biết gì hết. Những lúc Lâm Hạo Sơ kiệm lời tựa vàng khá là “dễ thương”.
“Đúng rồi.” Lâm Hạo Sơ lần thứ hai đặt tờ báo trong tay xuống, Hỷ Lạc nhìn động tác này của anh thì có dự cảm không tốt, thần kinh toàn thân đều bắt đầu kéo căng.
Lâm Hạo Sơ như thể đang suy nghĩ, “Hiện tại chúng ta đang sống chung dưới một mái nhà, thói quen sinh hoạt của anh không hy vọng bị quấy rối. Cho nên, anh phải nói trước cho rõ, mỗi 15 hàng tháng, anh sẽ có người bạn đến nhà tụ họp, anh không hy vọng bị quấy rối. Cho nên. . .” Lâm Hạo Sơ nhíu mày, dùng ánh mắt “Em hiểu chứ” nhìn Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc lần thứ hai khó nhọc nuốt món bánh trứng cuộn hành băm vào trong miệng, “Em biết rồi, em sẽ thức thời biết mất.” Cô tranh thủ cầm muỗng dũng mãnh ăn cháo, cùng đại thần ăn một bữa sáng rất dễ dàng bị mắc nghẹn mà chết. Khoan đã, Hỷ Lạc từ món cháo trong chén ngẩng đầu, hồ nghi nhìn anh, “Vì sao em phải biến mất? Người bạn kia của anh không phải là nữ chứ?” Là nam vì sao muốn cô lảng tránh.
Lâm Hạo Sơ lại lộ ra nụ cười chết người không đền mạng, “Yên tâm, là nam.”
Hỷ Lạc thoả mãn cúi đầu tiếp tục ăn cháo, trong lòng lặng lẽ lắc đầu, ông già lớn tuổi quả nhiên tâm linh quái gở quá, người hợp theo đàn vật hợp theo loài, khẳng định đều là thằng cha ra vẻ đạo mạo trang nghiêm mà tâm hồn vặn vẹo.
Lâm Hạo Sơ đi làm rồi, Hỷ Lạc nhìn quanh trong nhà, thong thả đi tới đi lui trong nhà, lại tới sofa nằm sấp một lúc. Rốt cục quyết định đi dạo siêu thị, ngày nghỉ mà một mình thực sự là vô cùng trống vắng đi.
Trong siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt, túi lớn túi nhỏ, ngón tay Hỷ Lạc đều bị mấy cái túi hàng làm cho vài vết ửng đỏ, đứng ở ven đường bắt xe. Thật vất vả mới đợi được một chiếc xe trống, kết quả bị hai bà cô ôm đứa bé giành trước. Hỷ Lạc bất đắc dĩ nhìn chiếc xe taxi xa mãi xa.
Một chiếc Land Rover màu đen dừng trước mặt Hỷ Lạc, Lâm Hạo Ngôn dò xét tướng mạo Hỷ Lạc, “Chị dâu?”
Hỷ Lạc hơi bất ngờ vì chỗ này gặp phải Lâm Hạo Ngôn, cô cười chào hỏi, “Chào chú.”
Lâm Hạo Ngôn nhìn túi đồ trong tay cô, “Chị đang đợi xe phải không? Tôi đưa chị đi.”
Hỷ Lạc vội vã cự tuyệt, “Không cần, không cần, chú đang vội, tôi không có việc gì quan trọng.” Dù sao cũng không thân thiết với anh ta, hơn nữa, nghĩ đến quan hệ của Lâm Hạo Sơ với Lâm gia, tâm tình Hỷ Lạc đối với người Lâm gia ít nhiều có chút kháng cự.
Lâm Hạo Ngôn xuống xe, vòng qua xe đi tới cạnh Hỷ Lạc, lấy túi hàng trong tay Hỷ Lạc, “Đều là người một nhà, đừng khách khí, tôi đến công ty vừa lúc tiện đường.” Nói xong cũng không quan tâm Hỷ Lạc có đồng ý hay không, mở cửa xe sau, đem mấy túi hàng nhét vào.
Anh ta mở cửa xe ghế phụ, tay làm tư thế mời, đối với Hỷ Lạc nhướn mày.
Hỷ Lạc ngại ngùng không dám từ chối, “Vậy làm phiền chú rồi.”
Cùng Lâm Hạo Ngôn một chỗ, Hỷ Lạc ít nhiều có chút không được tự nhiên, không biết nên nói cái gì, cô yên lặng nhìn ngoài cửa xe, trong lòng âm thầm cầu khẩn mau chóng về nhà là tốt rồi.
“Chị rất căng thẳng?” Lâm Hạo Ngôn bỗng nhiên mở miệng hỏi Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc sửng sốt một chút, “Vì sao nói