Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cẩm Tâm

Cẩm Tâm

Tác giả: Công Tử Bạch

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341174

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1174 lượt.

chúng ta là những người tu đạo, nên biết chuyện thế sự từ lớn đến bé nhất nhất đều sẽ được ghi lại chốn âm tào địa phủ. Rốt cuộc cô ta có giết người hay không, tương lai chúng ta có thể biết rõ. Giả sử hôm nay huynh chưa suy nghĩ kĩ, vì một phút phẫn nộ nhất thời mà nói năng xằng bậy để gây chuyện… Mười bảy tầng địa ngục, có một tầng gọi là tầng rút lưỡi đó.”
Những lời định nói bỗng mắc nghẹn lại nơi cổ họng, sắc mặt Hứa Nham lúc xanh lúc trắng, lát sau, hắn cười lạnh: “Những lời này kẻ làm sư huynh ta đây nên trả lại cho sư muội mới phải!” Sau đó, hắn không nói thêm gì nữa.
Việt Cẩm không buồn để ý đến Hứa Nham, nhìn về phía La sư huynh cất giọng: “Sư huynh thấy sao?”
La sư huynh im lặng nhắm mắt rồi trầm giọng nói: “Trên núi Văn Phong quả thực chưa từng xuất hiện lời đồn nào…”
“Sư huynh!”
“La sư huynh!” Mấy người đứng bên cạnh La sư huynh nghe vậy bỗng nhao nhao nói xen vào.
Tiểu yêu cũng cúi rạp người xuống, dập đầu liên hồi: “Xin tiên trưởng rủ lòng thương! Xin tiên trưởng rủ lòng thương!”
La sư huynh đột nhiên mở mắt, sau khi trừng mắt chặn những lời còn chưa nói ra của đám người, tư từ lên tiếng: “Tha cho tiểu yêu này cũng được, nhưng nếu sau này cô ta gây ra chuyện gì trái với thiên đạo thì muội phải chịu trách nhiệm đấy! Hơn nữa, muội vì một tiểu yêu mà động thủ với đồng môn sư huynh muội, không coi môn quy ra gì, đợi đến lúc quay về, muội phải cùng ta đến thỉnh tội với các trưởng bối trong sư môn rồi chịu sự trừng phạt của họ!”
Xung quanh, những người không phục bốn mắt nhìn nhau, khí thế tạm thời dịu lại.
Thần sắc của Việt Cẩm hết sức bình thản: “Đương nhiên rồi.” Lát sau, nàng chắp tay nói: “Mong sư huynh cho phép muội nói với tiểu yêu này mấy câu.”
La sư huynh lặng lẽ gật đầu: “Ta đợi muội một khắc.”
Nói xong liền dẫn các sư huynh muội xuống núi.
Việt Cẩm đứng đó, dõi mắt trông theo đến lúc mấy sư huynh muội đồng môn khuất bóng phía xa mới quay đầu nhìn tiểu yêu vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Tiểu yêu kia thấy Việt Cẩm quay đầu lại, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Tiểu nhân xin cảm tạ hành vi trượng nghĩa của tiên trưởng, cảm ơn người đã không ngại ra tay cứu giúp.”
“Không cần, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Việt Cẩm nói giọng thờ ơ, không mặn không nhạt, cũng không bào đối phương đứng dậy: “Ba trăm năm trước ngươi đã tu thành hình người rồi phải không?”
“Vâng, ba trăm năm trước, tiểu yêu đã có thể biến thành hình người, chỉ là còn có chút mông muội.” Tiểu yêu áo vàng vội đáp.
“Mặc dù trên núi Văn Phong rất thanh tịnh, nhưng chắc ngươi cũng biết chuyện hơn mười năm về trước chứ?” Việt Cẩm tiếp tục hỏi.
Tiểu yêu thoáng nghi hoặc, mới cất lời: “Ý của tiên trưởng nói về chuyện yêu ma hiện thế mười ba năm trước ư? Chuyện kinh thiên động địa như thế, tiểu yêu đương nhiên biết ạ. Mặc dù nói núi Văn Phong xa xôi hiểm trở, nhưng năm đó cũng có một khoảng thời gian rơi vào cảnh trở thành sào huyệt dừng chân của yêu ma! Tổ rơi thì sao có cái trứng nào còn lành, căn bản không còn vẻ thanh tịnh, cũng may các vị tiên trưởng đã không ngại gian khổ, trừ diệt yêu ma, trả lại sự thanh bình cho thiên hạ.”
Nói đến cuối cùng, tiểu yêu áo vàng kia cười, hoàn toàn tỏ vẻ nịnh nọt Việt Cẩm.
Sắc mặt Việt Cẩm không tỏ ra vui vẻ, cũng không có chút phẫn nộ. Tiểu yêu kia thấy vậy nhất thời không xác định được đối phương rốt cuộc cảm thận thế nào thì bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo, bùi tai lại một lần nữa vang lên, giọng nói du dương, nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm, làm tinh thần người ta như được tưới một dòng suối mát lành, cực kỳ sảng khoái:
“Mười ba năm trước, Việt Thị tự chuốc lấy diệt vong, ba nhà phân tách, thiên hạ máu chảy thành sông, yêu ma vì thế mà xuất hiện trở lại…”
Tiểu yêu áo vàng nghe mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì, không biết vị tiên trưởng trước mặt này nhắc đến chuyện mà đến một đứa bé ba tuổi cũng nghe mãi đến thuộc lòng kia để làm gì.
Việt Cẩm không biết đang nghĩ đến chuyện gì, tốc độ nói bỗng dưng chậm lại: “Thế nhân thì sao, yêu tộc thì sao?”
Nếu nửa câu đầu của Việt Cẩm “Thế nhân thì sao” vẫn chưa khiến tiểu yêu có cảm giác gì thì nửa câu sau “yêu tộc thì sao” lại khiến cho tiểu yêu đang quỳ rạp trước mặt Việt Cẩm nhớ lại quá khứ, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Tiểu yêu sống trong núi đã lâu nên không biết thảm họa kéo dài liên tục suốt mười mấy năm đó nhân tộc ra sao, nhưng chắc cực kì khốn đốn. Còn về phần yêu tộc… Năm đó thiên hạ chiến tranh loan lạc, núi non, dòng chảy các sông suối, cho đến địa khí cũng vì thế mà hỗn loạn theo, yêu tộc không thể nào tu luyện tiếp, lại thêm việc ma vật trùng hiện trên thế gian, lấy việc ăn thịt người để tu luyện làm dấy lên một hồi mưa máu gió tanh không ai có thể tính toán hết thiệt hại, mọi việc diễn ra nhanh đến chóng mặt. Một vài yêu quái mạnh cũng vì thế mà động lòng, lũ lượt kéo bè kết cánh, giẫm đạp lên thế nhân.”
Thần sắc Việt Cẩm vẫn đặc biệt bình thản, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Tiểu yêu áo vàng kia lại tiếp tục nói: “Nhưng,