Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cấm Tình

Cấm Tình

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015

Lượt xem: 1341441

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1441 lượt.

nhìn tôi. Tôi cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào, tôi cũng không biết bọn họ lại… khẩn cấp như vậy!
Lý Thịnh Mân tựa như hiểu được điều gì, sắc mặt chợt trầm xuống, đẩy tôi ra, chậm rãi tiến lên. Quả nhiên, khi cậu ấy đã nhìn được rõ ràng cảnh tượng trước mắt, người lập tức cứng đờ giống như một bức tượng.
Phía trước, thân mình cao lớn của Đường Diệc Diễm đang tựa trên ghế xe thể thao, cô gái kia ngồi ở trên người hắn, nửa thân trên trần trụi, càng không ngừng chuyển động thân mình, cúi đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ thích thú, khuôn mặt kiều diễm kia vì khoái cảm cực hạn mà vặn vẹo không yên.
Váy cô ta bị hắn xốc lên, cặp đùi thon dài lộ ra bên ngoài, toàn thân gần như đều bại lộ trong không khí, mà hắn vẫn một bộ dạng chỉnh tề. Đây là Đường Diệc Diễm, hắn có kĩ xảo, hắn rất giỏi làm cho người khác chật vật, còn chính hắn lại lạnh lùng chăm chú nhìn hết thảy.
Tôi xem, nhưng không có một tia đố kị, không có một chút đau lòng, mà chỉ có ghê tởm!
Ngược lại, tôi chỉ lo lắng cho Lý Thịnh Mân, tôi thấy tay cậu ấy đang siết chặt lại, cậu ấy không phải muốn đánh Đường Diệc Diễm đấy chứ, cậu ấy căn bản không phải là đối thủ của Đường Diệc Diễm, hơn nữa trêu chọc hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lý Thịnh Mân đột nhiên nắm chặt tay tôi, tôi kỳ quái nhìn về phía cậu ấy. “Cậu…”
Cậu ấy cắn chặt răng nhìn tôi, thật lâu sau mới nói, “Đi thôi, chúng ta đi!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếng cô ta phấn khích kêu rên cùng với tiếng gầm nhẹ của hắn vẫn còn vọng lại bên tai.
Thật là một cặp đôi ăn ý…
Cẩu nam nữ!!!
Tôi thầm mắng trong lòng.
Tôi ngồi trên xe của Lý Thịnh Mân xuống núi. Đường lượn quanh co, chỉ có âm thanh “đô đô” của xe, cậu ấy vẫn không nói gì, tôi tựa vào lưng cậu ấy, cảm giác được cậu ấy không ngừng đè nén thân mình, siết chặt tay lái, càng ngày càng gấp.
Hẳn là rất khó chịu, rất đau đớn!
Dưới núi có một siêu thị 24 giờ, chúng tôi ngồi trong khu thực phẩm.
Hôm nay khẩu vị của tôi có vẻ tốt.
Đã dùng bữa tối mà vẫn còn bụng ngồi đây ăn mấy món bị coi là rác rưởi trong mắt Đường Diệc Diễm, rồi còn uống… bia nữa.
“Ba” Lý Thịnh Mân bóp chặt chiếc lon rỗng trong tay, phát ra âm thanh chói tai. Tiện tay lại cầm lấy một lon khác, mở ra. “Tách” một tiếng, lại tiếp tục ngẩng đầu lên uống, bia cuồn cuộn theo cổ họng cậu ấy đi xuống.
Cậu ấy còn uống nữa chắc chắn sẽ say đến thảm hại.
Mượn rượu giải sầu lại càng sầu thêm!
Tôi chống cằm, bất đắc dĩ nhìn cậu ấy. Lại không biết nên khuyên giải thế nào, bởi vì tôi cũng không có khả năng.
Nếu dễ dàng thế, có lẽ chính bản thân tôi cũng sẽ không buồn bực như vậy.
Tiếng di động bất chợt vang lên. Tôi giật bắn mình. Nguy rồi, tôi dường như đã quên mất.
Cuống quýt lấy điện thoại ra, tay lại giống như cầm phải củ khoai lang nóng, thoáng liếc mắt nhìn Lý Thịnh Mân một cái, tôi xoay người.
“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“Em… em còn ở dưới chân núi. Không bắt được xe!” Hy vọng hắn có thể tin tưởng.
“Anh tới đón em!”
“Không… không cần… A… Xe đến rồi!” Nói xong tôi còn giả vờ vẫy vẫy tay. Giống như muốn làm cho hắn cảm giác được tay tôi đang chuyển động.
“Em… gọi được xe rồi! Em đến ngay đây!”
“…Được…”
Tôi cúp điện thoại, thả lỏng thân mình. Dù cách hắn xa như thế nào đi nữa thì khi nói dối, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy run sợ.
Nhẹ thở ra, tôi xoay lưng lại, phát hiện trên bàn không còn một bóng người nào.
Trái tim lập tức rơi xuống.
“Ông chủ, người kia đâu?” Tôi khẩn trương chạy đến quầy tính tiền.
“Đi rồi!” Ông chủ cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau mới chậm rãi ngẩng khuôn mặt béo mập lên.
“Cái gì, ông không thấy cậu ấy uống rượu sao, vậy mà còn để cho cậu ấy đi?” Tôi cảm thấy người này quả thực thờ ơ lạnh lùng không nói nổi.
“Cô à, khách muốn đi, chúng tôi có cách nào chứ? Cô không phải cũng sắp đi sao? Một trăm ba mươi đồng, cảm ơn!” Ông ta chìa tay ra, hướng về phía tôi.
“Ông…” Tôi trừng trừng nhìn ông ta, thật muốn đánh cho khuôn mặt mập mạp kia một đấm.
Tôi kích động chạy ra cửa, may mà xe của cậu ấy vẫn còn khóa ở chỗ này.
Ít nhất cậu cũng không gây chuyện sau khi uống rượu.
Nhìn khắp xung quanh một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng cậu ấy đâu.
Di động lại vang lên.
“Còn bao lâu nữa?” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm rõ ràng có pha lẫn cả sự tức giận.
“Ngay bây giờ đây!”
“Mười phút!” Đường Diệc Diễm cúp máy, đưa ra thông điệp cuối cùng, tôi biết hắn không nói đùa.
Không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, tôi vội vàng vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ. Dọc đường đi còn không quên tìm xem có thấy bóng cậu ấy hay không.
Cậu ấy tựa như đã hoà lẫn vào đám đông. Rốt cuộc đã đi đâu rồi? Còn uống say như vậy nữa không?
Vừa thở hồng hộc bước vào cửa quán bar, một đôi tay đã ôm chầm lấy thắt lưng của tôi, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên “Ai?”
“Em hi vọng là ai?” Trước mắt là khuôn mặt xanh mét của Đường Diệc Diễm, hắn nhìn tôi, đôi ngươi nguy hiểm híp lại.
“Em…”
“Chị dâu, chị đã tới!” Tóc Dài cười hì hì