
Tác giả: Ôn Tâm
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134611
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/611 lượt.
r>“Ta muốn tìm Quan Ny Vi!”. Giang Phong Duệ vẫn kiên trì.
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế nghiêm nghị ai cũng không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng là Jarvis cười cười, hắn cúi đầu nhìn tấm thẻ trước ngực Giang Phong Duệ. “ Coi như ngươi có lòng nhưng chỉ sợ là uổng phí thời gian của ngươi rồi bởi vì Quan Ny Vi không có ở đây”.
“Cái gì?” Giang Phong Duệ không tin. “Cô ấy không ở đây thì có thể ở nơi nào cơ chứ?”.
“Cô ấy đã không còn trên thế giới này rồi”.
“Cô ấy không có ở đây……..trên thế giới này?”.
Nghe xong lời Jarvis Giang Phong Duệ liền cảm thấy trước mắt là một khoảng trống không, đầu óc như ngừng hoạt động thậm chí ngay cả thở cũng khó khăn cả người đờ đẫn.
Vì muốn được nhìn thấy cô nửa năm qua anh không tiếc tiền tập hợp tất cả các tinh anh trong giới khoa học, thuê đội ngũ thám tử giỏi nhất thậm chí còn có cả cao thủ hacker, hàng ngày anh chỉ lấy việc tìm được cô là mục đích sống còn công ty nghiệp vụ thiếu chút nữa cũng đã bị hủy, Nhược Du nhiều lần không nhịn nỗi đã cả nhau với anh.
Nhưng anh vẫn như cũ làm theo ý mình, vì cô mà mất ăn mất ngủ nếm đủ mùi vị của nỗi tương tư.
Anh chỉ muốn tìm được cô mà thôi………
“Không thể nào! Ngươi nói láo!”. Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo của Jarvis, đôi mắt đỏ hoe thần thái gần như điên cuồng.
“Cô ấy nhất định còn sống chỉ là hiện tại cô ấy đang trốn ở đâu đó thôi, ta phải đi tìm cô ấy nhất định sẽ tìm được…….”.
“Ngươi bình tĩnh chút đi”. Trái với vẻ kích động của Giang Phong Duệ, Jarvis tỏ ra vô cùng ưu nhã bình tĩnh gạt tay anh ra.
“Ta chỉ nói Quan Ny Vi không ở trên thế giới này chứ chưa từng nói ngươi không thể gặp lại người yêu nha”.
Anh sửng sốt.
“Ngươi có ý gì?”.
Jarvis không trả lời anh mà trực tiếp mang anh ra khỏi tổng bộ, hai người cùng lên xe, sau khi qua hết phố lớn ngỏ nhỏ thì chiếc xe dừng lại trước cổng ngôi nhà có vườn hoa hướng dương trước cửa.
Xung quang ngôi nhà giăng đèn kết hoa trông rất đẹp, một đám người đang tụ tập quang bếp than nướng thức ăn, mùi thịt tỏa ra bốn phía cực kì náo nhiệt.
“Chuyện gì thế này?”. Giang Phong Duệ đi theo Jarvis xuống xe, ngạc nhiên nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt.
Jarvis quay đầu nhìn anh một cái."Không thể không nói ngươi thật đúng là biết chọn thời gian, vừa lúc chúng ta thay cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật".
“Tiệc sinh nhật? Thay ai?”.
“Chính là cô ấy đó”. Jarvis dùng tay chỉ hướng cái cửa sổ sát đất.
Phía trong cửa sổ là hình ảnh cô gái mặc một bộ lễ phục cung đình màu vàng ngồi trước chiếc đàn dương cầm, tóc dài phiêu dật phong cách xuất chúng tựa một nữ vương.
“Cô ấy là Phương Vi Vi”. Jarvis giới thiệu.
“Phương Vi Vi?”. Giang Phong Duệ mơ hồ lặp lại.
“Không sai, cái tên Quan Ny Vi đã không còn tồn tại. Trong tài liệu lưu trữ ở tổng bộ cô ấy vì nhiệm vụ mà đã hi sinh”. Jarvis dừng một chút, hài hước nháy mắt. “Để tổng bộ tin rằng nữ thần chiến thắng của chúng ta vì nhiệm vụ mà hi sinh thật sự không dễ dàng gì còn có để dấu vết không bị lộ nửa năm qua cô ấy đều trốn ở chổ này,cho tới hôm nay mới chính thức xuất hiện”.
Giang Phong Duệ si ngốc nhìn cô.
Cô ấy gọi là Phương Vi Vi, đó là tên trước kia của mẹ cô vậy ý đây là…….
“Từ nay về sau cô ấy không còn là Hủy Diệt Giả nữa”. Jarvis giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Cô ấy là Phương Vi Vi là một con người bình thường.
Chỉ là………..con người bình thường.
Giang Phong Duệ không nói nên lời.
“Ngày đó, mặc dù sau khi được ta cứu cô ấy bị thương rất nặng nhưng toàn tâm toàn ý vẫn là nhớ thương ngươi, khi đó ta đã hiểu cô ấy sẽ không thể rời khỏi ngươi được”. Jarvis thở dài. “Cô ấy nói với ta mặc kệ là làm hộ vệ hay bằng hữu đều được chỉ cần cho cô ấy có cơ hội ở cạnh ngươi là đủ rồi vì vậy chúng ta mới nghĩ ra biện pháp khiến tổng bộ tin rằng cô ấy vì nhiệm vụ mà bỏ mình”.
Cô làm tất cả chỉ vì muốn ở bênh cạnh anh………..
Giang Phong Duệ cảm động không thôi. Anh như du hồn mà đi vào trong, mặc dù nửa năm qua anh luôn muốn được nhìn thấy cô nhưng ởngay giờ phút này anh lại có cảm giác như là đang mơ tim không tự chủ mà đập cuồng loạn.
“Vi Vi?”. Anh run giọng kêu cô.
Cô dừng lại động tác đánh đàn, quay đầu lại nhìn anh tròng mắt toát ra niềm vui khôn tả. “Anh thật tới tìm em……”
“Sau em có thể xác định anh sẽ tới?”. Anh mìm cười hỏi cô.
“Anh có thể nguyện chết cùng em vì vậy em tin anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc em".Cô cười, nụ cười đầy ngọt ngào tinh khiết. “Duệ, em xin lỗi nửa năm qua không cho anh biết tin tức gì vì em không thể để cho tổng bộ biết em còn sống được”.
“Tất cả đều không quan trọng chỉ cần em còn sống….còn sống là tốt rồi….”. Anh bỗng nghẹn ngào, nắm chặt đôi tay mềm mại của cô.
Hai người nhìn nhau dường như trong mắt chỉ còn có đối phương.
“Duệ, anh là rất thích em đúng không?” Nếu không sẽ không nguyện ý cùng nhau chết và cũng sẽ không để ý nguy hiểm mà đi tìm cô. Cô xấu hổ cúi đầu, hai má nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
“Không phải là rất thích mà là…..anh yêu em!”. Anh dùng tay nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình, chân thành tha th