
Tác giả: Ôn Tâm
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134605
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/605 lượt.
hể là máu người…………
Quan Ny Vi lén thở dài một tiếng. “ Cám ơn anh nhưng tôi không đói.”
“ Thật không đói?” Anh cười như không nhìn cô, mắt lóe lên một tia sáng dị thường. “ Cái cô cần không phải là thức ăn mà là máu?”
Cô giật mình.
“ Không cần phải giật mình như thế.” Anh nhìn ra nỗi khiếp sợ của cô biết là mình đã đoán đúng, mỉm cười nói: “ Tôi không phải kẻ ngốc, ánh mắt của cô có chút đen chút đỏ, hàm răng sắc bén tới mức có thể cắn nát cổ tôi còn có người đàn ông kia nếu tôi không nhìn lầm hắn ta là bay đi? Đừng nói với tôi người bình thường sau lưng lại có cánh, các người hẳn là_________ không phải người?”
“ ……..”
“ Mặc dù khó tin, nhưng hai người rất giống ……Vampire trong truyền thuyết.”
Cô không nói lời nào, buồn bực cắn môi giống như đang suy tư xem có nên thừa nhận sự thật với anh hay không, hồi lâu mới từ từ mở miệng: “ Chúng tối không gọi mình như thế.”
Quả nhiên cô chính là Vampire.
Giang Phong Duệ trừng mắt, cái này quả thật quá khoa trương rồi, vượt xa trình độ anh có thể hiểu được, ở nơi đây vào đêm trăng tròn anh chứa chấp một ………..nữ Vampire?
Nếu là mấy tiếng trước đánh chết anh cũng không tin là trên thế giới này có một chủng tộc không phải con người tồn tại nhưng vừa trải qua những chuyện kì lạ kia làm anh không thể không tin.
Anh thực sự đối mặt với một Vampire, hơn nữa không lâu trước đây còn cắn cổ anh ý đồ muốn hút sạch máu của anh.
Vừa nghĩ tới đây toàn thân anh bất giác lạnh run, đề phòng nhìn cô gái trước mặt.
Cô rất đẹp, nhưng cũng tuyệt đối nguy hiểm nhưng kể cũng kì lạ anh bị cô hút máu trừ việc trên cổ có một vết thương nhỏ còn lại không hề hấn gì ngược lại cô thiếu chút nữa đã mất mạng?
Sẽ không phải là máu của anh có độc chứ?
Giang Phong Duệ hừ lạnh, không nghĩ tới không chỉ khuôn mặt của mình bị nguyền rủa mà ngay cả máu cũng bị nguyền rủa.
Anh thu hồi suy nghĩ. “ Cô vừa mới nói các người không gọi mình là “ Vampire” sao?”
Cô gật đầu.
“ Vậy thì gọi là gì chứ?”
“ Trường Sinh loại.”
Trường Sinh loại? Giang Phong Duệ kinh ngạc nhưng liền nhanh chóng hiểu ra, nghe nói tuổi thọ của Vampire so với loài người cao hơn rất nhiều ít nhất có thể tồn tại tới mấy trăm năm cho nên bọn họ mới tự gọi mình như vậy?
“ Tôi rất ngạc nhiên, vậy các người gọi loài người chúng tôi là gì?”
“Đoản Mệnh loại”.
Thật đơn giản xúc tích, vừa nghe liền hiểu ngay.
Giang Phong Duệ giễu cợt nghĩ, Vampire là trường sinh còn loài người là đoản mệnh cao thấp đã phân.
Cho nên cô gái này thoạt nhìn rất trẻ nhưng không biết trừng cũng đã mấy trăm tuổi rồi nếu là con người thì đã sớm không còn xương cốt từ lâu.
“ Cô bao nhiêu tuổi?” Anh thử hỏi.
“25.”
“ Mới 25?” Anh không tin. “ Còn trẻ như vậy.” Không đúng, nếu lấy vẻ bề ngoài trường sinh bất lão của Vampire ra so sánh thì 25 tuổi đã lớn thế này thì nên gọi là “ già” mới phải?
“ Tôi là ngoại lệ.” Cô như nhìn thấu suy nghĩ của anh, miết môi tự giễu. “ Trên thực tế, tôi không thể được coi là “ Trường Sinh loại”.”
“ Cô nói cô không phải là Vampire?” Anh thế nào càng nghe càng thấy hồ đồ.
“ Tôi là……con lai.”
“ Con lai.” Giang Phong Duệ như phát hiện ra từ ngữ mới. “Ý cô là?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tròng mắt trong suốt như bảo thạch: “ Tôi là con lai giữa trường sinh loại với con người.”
Cô là hỗn huyết loại.
Mặc dù có khả năng tự phục hồi nhanh chóng giống như trường sinh loại, nhưng tuổi thọ lại chỉ tương đương với con người, ước chừng lâu nhất cũng chỉ có thể sống hơn trăm năm.
Cô là khác loài trong tộc hút máu, mặc dù cũng cần tới hút máu để kéo dài sinh mạng, nhưng sinh trưởng lại khác với những người trong tộc, cô có thể hút bất cứ loại máu nào, chỉ trừ máu người, nếu hút máu của trường sinh loại, có khả năng sẽ làm cho bọn họ phải bỏ mạng.
Không phải tất cả hỗn huyết loại đều có năng lực như vậy, theo nghiên cứu cơ cấu do các nhà khoa học báo cáo, bọn họ là do bị đột biến gien nên mới có dị năng này.
Huỷ diệt giả (Terminator).
Giang Phong Duệ ý vị thâm trường gật đầu, tiếp tục hỏi thăm: “ Cô nói cô là hỗn huyết loại, vậy ba hoặc mẹ cô, một trong hai người là loài người?”
“Ừ, mẹ tôi là con người, nhưng tôi đã rời khỏi bà từ khi tôi năm tuổi.”
“ Tại sao?”
“ Bởi vì bà không thích tôi.” Cô giải thích: “ Nghe nói khi tôi năm tuổi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, bị một chiếc xe hơi đụng phải, bị thương rất nặng, kết quả ngày hôm sau đã hoàn toàn phục hồi như cũ, mẹ tôi bị doạ sợ, bà cho rằng tôi là quái vật, không muốn cùng tôi ở chung một chỗ, muốn ba dẫn tôi đi.”
“ Mẹ cô và ba cô không ở cùng nhau sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Nói cách khác, ba mẹ cô sau một đêm kích tình mà sinh ra cô, nhưng không có dự định cùng nhau sống đến đầu bạc răng long? Anh cau mày suy nghĩ.
“ Mẹ tôi không muốn sống cùng loài hút máu.” Cô nhàn nhạt giải thích thắc mắc của anh.
“ Vậy cô là do ba nuôi lớn?”
“ Không, cũng không phải.” Cô lắc đầu, anh chú ý đến đôi tay đang níu chặt ch