
Tác giả: Minh Tiền Vũ Hậu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134943
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/943 lượt.
qua về Tề Dực rồi yên lặng ngồi một bên, nghe những người khác trao đổi về tiến độ công việc.
Có một số chủ đề Tề Dực không biết rõ đầu đuôi, khẽ hỏi Mãn Tâm. Cô cúi người giải thích từng vấn đề một. Qua vai của cô, Tề Dực bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông tóc nâu thân hình cao lớn trước quầy lễ tân. Anh ta cứ nhìn về phía Mãn Tâm, cảm giác mình bị phát hiện nên thong thả bước lại.
“Là người cô quen à?”. Tề Dực hỏi.
Thái Mãn Tâm quay người, ngạc nhiên đứng dậy.
“Michelle, quả nhiên là em, không ngờ lại gặp em ở đây”. Người đàn ông giơ tay ra.
“Oliver, lâu lắm không gặp”. Cô mỉm cười bắt tay anh ta: “Em cũng không ngờ sẽ gặp anh ở đây”.
”Anh đến tổ chức phi chính phủ này hơn một năm rồi, lúc ở Bắc Kinh anh còn nghĩ, không biết có gặp em ở một góc phố ồn ào nào đó không?”.
Ngỡ như người xưa đến
Tề Dực - Hiện tại tiếp diễn
Cho dù có thèm muốn hơi ấm từ cái ôm này như thế nào thì cũng không phải là bến đậu mà mình mong muốn.
Ba ngày khảo sát tiến triển thuận lợi. Ở cửa an ninh sân bay, Oliver ôm Thái Mãn Tâm rất chặt, vỗ vào lưng cô, dịu dàng nói: “Michelle bé nhỏ của anh, em cũng phải hạnh phúc! Tất cả những gì không vui hãy để nó qua đi nhé. Hy vọng lần sau đến Trung Quốc, anh sẽ được nhìn thấy Mr Right của em”.
Sau khi tiễn đoàn khảo sát một cách tốt đẹp, Cục Lâm nghiệp Đam Hóa mở tiệc cảm ơn đoàn công tác. Thái Mãn Tâm nói trước là mình bị dị ứng với cồn, lúc đầu không có ai mời rượu cô. Nhưng sau vài hồi chúc tụng, có người đã ngà ngà say, đưa ly rượu cho cô:
“Không sao, đi rửa mặt thôi mà”. Tề Dực lắc đầu: “Chẳng phải cô nói với Oliver là đã cai rượu rồi sao? Tôi không muốn cô ép mình”.
Kết thúc bữa tiệc đã có rất nhiều người uống say mềm, vài người tỉnh táo chia nhau đưa họ về chỗ ở. Tề Dực không làm ồn, chỉ ngồi ở trong góc, không ngừng bóp đầu. Thái Mãn Tâm hỏi: “Anh vẫn ổn chứ, chúng ta về thôi”.
Trông anh có vẻ bình tĩnh: “Về Đồng Cảng á? Lúc này không có xe đâu”.
“Đúng là uống nhiều rồi!”. Thái Mãn Tâm cười: “Cái gì mà Đồng Cảng, chẳng phải mấy ngày hôm nay chúng ta đều ở nhà khách của Cục Lâm nghiệp Đam Hóa sao?”.
Tề Dực bước đi loạng choạng phía sau cô, đi được vài bước lại dừng lại, dựa vào tường nghỉ. Thái Mãn Tâm quay lại, dìu anh xuống cầu thang, gọi một chiếc xe ở cửa khách sạn.
“Hai người đi đâu?”. Lái xe nói giọng địa phương.
“Nhà khách Cục Lâm nghiệp”. Thái Mãn Tâm hiểu nhưng không biết nói.
“Cục Lâm nghiệp... đi đường nào?”.
Cô miêu tả đường đi. Lái xe nói lại một lần, có hai con đường gần giống nhau không biết phân biệt thế nào.
Thái Mãn Tâm đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì bỗng nhiên Tề Dực mở miệng, nói lại tuyến đường một lần.
Lái xe gật đầu: “Ồ, tôi biết rồi”.
Chiếc xe khởi động, Tề Dực trượt xuống ghế, gục đầu lên vai Thái Mãn Tâm. Hơi thở của anh pha lẫn với mùi rượu khiến cô căng thẳng. Thế nên cô khẽ nhíu mày, liếc nhìn Tề Dực đang nửa tỉnh nửa mơ. Ngoài cửa số chốc chốc lại có đèn đường hoặc đèn xe đối diện chiếu vào. Khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của anh lúc ẩn lúc hiện.
Cô đã từng hỏi Tề Dực là người ở đâu. Anh nói bố mẹ đều ở Thượng Hải.
Nhưng lúc nãy khi miêu tả đường đi, anh nói giọng địa phương Đam Hóa rất chuẩn.
Xe đến nhà khách, mỗi khi đi được hai bậc thang, Tề Dực lại ngồi xuống nghỉ.
“Mau về phòng nghỉ ngơi đi”. Thái Mãn Tâm khoác tay anh, dìu anh về phòng. Tề Dực rút chìa khóa nhưng mấy lần đều không cho được vào ổ khóa.
“Đưa cho tôi”.
“Không, tôi không sao”.
“Anh dựa vào tường nghỉ đi, đưa cho tôi”. Thái Mãn Tâm giằng lấy chìa khóa rồi mở cửa.
“Để tôi”. Tề Dực thò tay từ sau lưng cô lấy chìa khóa. Vì đứng không vững nên một tay đặt lên vai cô. Thái Mãn Tâm cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả vào cổ, toàn thân run lên. Cô quay người nhưng bị Tề Dực ôm từ phía sau. Hai mắt anh mơ màng, cúi đầu hôn cô. Thái Mãn Tâm vội vàng cúi đầu tránh đi, cảm giác đôi môi của anh chạm vào tóc của mình.
“Mãn Tâm, xin lỗi, xin lỗi”. Tề Dực ôm cô rất chặt: “Anh không biết mình có thể làm gì cho em”.
“Anh uống nhiều rồi”. Cô đẩy mạnh tay anh ra phía sau: “Để tôi về, anh cũng nghỉ sớm đi”.
Tề Dực vẫn đang lẩm nhẩm, nhắc đi nhắc lại câu “xin lỗi”. Cánh cửa bị cô đẩy tung, hai người cùng ngã xuống sàn. Lưng của Thái Mãn Tâm đập vào tay cầm ở cửa khiến cô đau điếng.
“Không ngờ anh uống kém như vậy, sớm biết thế này thì đã không cho anh uống nhiều như thế”. Cô phàn nàn rồi kéo Tề Dực dậy, đẩy anh lên giường: “Mau đi ngủ đi, để tôi lấy khăn cho anh”.
Đang định quay người thì tay phải bị Tề Dực kéo lại. Anh kéo rất mạnh khiến Thái Mãn Tâm đứng không vững, ngã vào lòng anh. Hơi rượu nồng nặc lan ra, cô vung tay thật mạnh, định chạy đi nhưng bị Tề Dực ép chặt. Thái Mãn Tâm có chút hoảng loạn. Cô biết rất rõ sức mình không thể đấu lại được với anh, mọi sự vùng vẫy đều vô ích. Cô quyết định nếu Tề Dực còn không buông tay thì cô sẽ hét lên thật to, cho dù không nể mặt cũng không thể giẫm vào vết xe