
Tác giả: Minh Tiền Vũ Hậu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134884
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/884 lượt.
ũng tốt nghiệp đại học rồi, đúng không?”. Tề Dực hỏi lại: “Cô học chuyên ngành gì?”.
Thái Mãn Tâm sững người, cười và nói: “Học xác suất. Đây này, trúng xổ số là có thể không cần đi làm, chỉ làm việc mình thích nhất, anh có tin không?”.
Tề Dực cúi đầu ăn cháo.
Hai người không nói gì. Thái Mãn Tâm thu dọn bàn ăn, quay người bưng ra bồn rửa bát: “Thực ra, mỗi người đều có quá khứ không thể nói dễ dàng, chi bằng không nhắc đến”.
Tề Dực đi theo: “Cô rửa, tôi giúp cô tráng”.
“Cẩn thận, nếu làm vỡ đồ sứ quý báu, tôi sẽ trừ lương của anh”.
“Nghề gì tôi cũng làm rồi”. Tề Dực ngắm nghía chiếc đĩa sứ màu xanh: “Hàng của Hà Nội, cô cũng đến Việt Nam rồi à?”.
“Bạn bè tặng. Tôi thích nên lấy hai bộ”.
“Con gái đều thích những thứ này”. Tề Dực nhìn ra ngoài cửa, nét mặt trở nên ôn hòa, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào bồn nước. Anh khẽ hát theo nhịp:
Hương cà phê lan tỏa khắp phòng.
Nhắc cho anh biết em ở một nơi xa xôi trong tâm hồn.
Không còn thuộc về anh, liệu em còn nhớ đến anh không?
Người ấy có tốt với em không? Thực ra anh vẫn ổn
…
Anh nghĩ nó có nỗi đau của riêng mình,
Vì thế mới đi giữa trời mưa.
Hello baby dog, có phải mày giống tao không? She is gone
I am living in the house of missing you.
Cause I am living in the house of missing you.[1'>
[1'> Lời bài hát Căn phòng nhung nhớ của ca sĩ Trần Thăng.
Từng giọt từng giọt nước chảy từ vòi xuống bồn. Thái Mãn Tâm ngước nhìn ra biển, ánh nắng mặt trời nhảy múa trên mặt nước mênh mông, sóng nước dập dềnh, khiến người ta chói mắt.
“Tên nhà nghỉ rất quan trọng, dĩ nhiên là càng sướt mướt càng tốt”. Cô vặn chặt vòi: “Lẽ nào thực sự ở hòn đảo này chờ đợi ai đó tám năm, mười năm sao?”.
“Cái gì?”. Hà Thiên Vĩ chạy vào, đẩy Tề Dực ra, cúi người nhìn Thái Mãn Tâm: “Thế lúc anh không có ở đây, có thể gọi là House of Missing Mark không?”.
“Xin người, tôi không muốn nhà nghỉ của mình sập tiệm nhanh như thế đâu”. Thái Mãn Tâm cốc vào đầu anh ta: “Cậu nhìn này, chạy từ bãi cát vào cát bẩn đầy sàn nhà, mau quét sạch cho tôi”.
“Đừng mà…”. Hà Thiên Vĩ kêu lên: “Dù sao thì anh cũng là khách”.
“Đúng, khách không trả tiền phòng, lại còn free meal”.
Thái Mãn Tâm gật đầu: “Được thôi, không quét cũng được, sau này cậu sẽ trả tiền giống như những người khác, chỉ phục vụ bữa sáng, bánh mì, sữa, lạc”.
“Anh đùa mà”. Hà Thiên Vĩ nhanh chóng đi lấy chổi: “Việc Mãn Tâm giao cho, anh nhất định sẽ chăm chỉ hoàn thành!”.
“Tôi giao cho cậu rất nhiều việc, cầu thang gỗ có một bậc bị hỏng, cậu đã sửa xong chưa?”.
“Vẫn chưa… à, lúc nãy Đào Đào nói bị trẹo chân, không phải là…”.
“Đào Đào đâu?”. Thái Mãn Tâm thở dài một tiếng: “Có hai người, chỗ của tôi đúng là nhà trẻ”. Cô bước ra vườn sau, từ xa đã nhìn thấy Đào Đào ngồi khóc trên bậc thang.
Mặt cô đỏ bừng, vẫn còn những vệt nước mắt: “Người ta đã nói là bị trẹo chân mà vẫn bỏ mặc người ta ở đây”.
“Đâu, tôi tưởng túm tóc cô, cô sẽ trả thù mà”. Hà Thiên Vĩ đưa tay ra: “Tôi đỡ cô dậy, điệu quá!”.
“Này, dám nói tôi điệu, anh thử trẹo một cái xem!”. Đào Đào đánh anh ta.
“Được rồi được rồi, để chị đỡ em!”. Thái Mãn Tâm giảng hòa.
“Để tôi, cao thế này cô ấy không thể nhảy một chân lên được”. Tề Dực ngồi xuống: “Nào, Đào Đào, tôi cõng cô lên”.
“Anh Tề, anh tốt quá!”. Đào Đào cười khì khì, nằm trên lưng Tề Dực: “Em thích anh hơn”. Cô ôm vai Tề Dực, cúi người hôn vào má anh.
“Này, trẻ con không được nhìn!”. Hà Thiên Vĩ nói rồi nhanh chóng đưa tay che mắt Thái Mãn Tâm: “Đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục, Mãn Tâm, em để mặc cho họ làm như vậy trong nhà nghỉ sao?”.
“Tôi đang ngắm hải âu, không nhìn thấy gì cả”. Thái Mãn Tâm đút tay vào túi quần, ngắm biển huýt sáo.
Tề Dực đưa Đào Đào về phòng. Thái Mãn Tâm bôi thuốc cho cô. Đào Đào kéo tay Tề Dực, đòi anh kể về chuyến đi của mình.
“Không thể chịu được nữa”. Hà Thiên Vĩ giậm chân: “Tôi đi bơi, hai người cứ từ từ mà tình cảm với nhau”.
“Tôi ra quầy lễ tân”. Thái Mãn Tâm nhìn dág vẻ tức tối của Hà Thiên Vĩ, cười thầm trong bụng, cùng anh ta ra khỏi phòng.
“Mãn Tâm, anh để cho bọn họ một nam một nữ ở trong phòng như thế sao? Quá nguy hiểm!”. Hà Thiên Vĩ ấn vai cô: “Anh không muốn nhà nghỉ của anh xảy ra chuyện gì, em mau quay lại xem sao”.
“Có thể xảy ra chuyện gì?”.
“Đó, đó… Em nhìn cô ta, ánh mắt đa tình của cô ta khi nhìn Tề Dực. Trời ơi, cô ta là trẻ vị thành niên! Nếu xảy ra chuyện gì hồ đồ thì nhân viên của em cũng bị tố cáo”.
Thái Mãn Tâm nghiêng đầu: “Đào Đào đã qua mười sáu tuổi rồi, tôi sợ gì?”.
“Em! Quan tâm bị hiểu lầm”. Hà Thiên Vĩ bị chặn họng không nói được lời nào: “Anh đi lướt sóng”.
“Không phải là đi bơi sao?”. Thái Mãn Tâm cố làm ra vẻ mơ hồ, cố nhịn cười.
Khó khăn lắm Tề Dực mới kể được vài chuyện thú vị trong chuyến đi, lấy cớ phải chuẩn bị cho việc khai trương nhà bếp nên mới thoát thân. Lúc đi xuống không tìm thấy Thái Mãn Tâm, hình như ngoài cửa có một góc tay áo màu trắng, anh bước lại gần, sàn nhà bằng gỗ màu nâu sậm phát ra tiếng cọt kẹt.
Cành dừa rung ri