Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Kim Bính

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341502

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1502 lượt.

, Nhất Nhất, đừng đi!”
Dư Y liếc anh ta một cái, cô được Ngô Thích dìu cố gắng đi đến cửa thì ngay lúc đó Trần Chi Nghị nói: “Đừng quay lại…A…” Anh ta chỉ nói một từ “A”cuối cùng, liền hôn mê bất tỉnh.






Trên hành lang cũng không có người, vệ sĩ đang ngủ trên ghế dựa. Dư Y vội vội vàng vàng lay anh ta nhưng không lay tỉnh được. Cô lại kéo Ngô Thích đi tìm bác sĩ đến, chỉ nói trong phòng bệnh có người bị thương. Chờ cho bác sĩ và y tá đều chạy tới đó thì cô mới cầm lấy di động gọi số của chú Tuyền.
Tay vẫn run rẩy, thế nhưng di động của chú Tuyền đã tắt máy. Dư Y hoảng hốt lại lập tức lấy số di động của A Tán ra gọi, dĩ nhiên cũng tắt máy.
Lòng cô như rơi xuống vực thẳm, hai chân rốt cuộc vô lực chống đỡ, lảo đảo một chút rồi ngã xuống. Ngô Thích nhanh chóng đỡ lấy cô, khẩn trương nói: “Em làm sao vậy!”
Dư Y nhìn nhìn tay anh ta, trên mu bàn tay có máu. Anh ta vậy mà vừa rồi đã dùng bình nước biển đập vào đầu Trần Chi Nghị, cũng không biết ống tiêm bị rút ra ngoài khi nào, thế nhưng Ngô Thích cũng không có đau đớn kêu lên.
Dư Y giữ chặt anh ta, giống như đã tìm thấy một phần chỗ dựa. Cô từ góc tường tìm hiểu, nhìn về hành lang phía trước, đã gần chín giờ, người trong bệnh viện cũng không nhiều.
“Một tiếng?” Dư Y nhăn mày, chiếu theo như vậy, khi cô và chú Tuyền trò chuyện lần cuối cùng thì chú Tuyền vẫn còn ở trong phòng khách sạn. Dư Y suy nghĩ một chút, dặn dò Ngô Phỉ: “Ngô Thích đánh bị thương Trần Chi Nghị, chắc là Trần Chị Nghị sẽ không thưa anh ấy đâu. Tôi không thể chờ cảnh sát tới, hiện tại tôi không có thời gian, cho nên ở trước mặt cảnh sát các người đừng nhắc tới tôi, Ngô Thích cũng sẽ không nhắc tới tôi. Chờ đến khi Trần Chi Nghị tỉnh lại, chị giúp tôi hỏi anh ta một vấn đề, sau đó gọi điện thoại cho tôi!” Dư Y mượn một ít tiền từ Ngô Phỉ, vẫn ở quanh quẩn trong cao ốc bệnh viện, đợi một lát thì di động rốt cuộc vang lên. Điện thoại đến từ Thế giới giải trí, thư ký của Nguỵ Tông Thao nói: “Cô Dư, hai ngày trước bố già đã lên du thuyền rồi, dự tính là ngày mai có thể trở về, hiện tại tôi không liên lạc được với ông ấy.”
Dư Y không có cách liên lạc với bố già. Vừa rồi cô gọi điện thoại đến Thế giới giải trí, ai ngờ bố già thế nhưng lúc này lại lên du thuyền đi chơi. Dư Y xiết chặt di động, không ngừng đi tới đi lui. Bỗng nhiên bước chân ngừng lại, cô lấy ra điện thoại, lập tức gọi cho di động của A Thành.
Người bên cạnh Nguỵ Tông Thao hoặc là kêu A Trang, hoặc là kêu A Tán, tất cả đề kêu “A”. Dư Y không khẳng định được Trần Chi Nghị muốn nói ai, điều duy nhất cô có thể khẳng định được, đó là thái độ làm người của A Thành. Ai cũng có thể đề phòng, chỉ có A Thành là không cần đề phòng.
Không biết A Thành đang làm gì ở đầu kia, qua hồi lâu anh ta mới tiếp điện thoại. Dư Y trực tiếp nói: “Nguỵ Tông Thao đã xảy ra chuyện!”
A Thành kinh ngạc kêu lên một tiếng, tựa như còn sốt ruột hơn so với người khác. Dư Y kêu anh ta im lặng, tự mình kể ra hết, cuối cùng hỏi: “Các anh có thuộc hạ ở Campuchia không? Hiện tại chỉ có một mình tôi ở chỗ này, cái gì cũng không làm được.”
A Thành vừa vội vừa hối hận, anh ta ở bên cạnh Nguỵ Tông Thao chỉ cần phụ trách sinh hoạt hằng ngày và đánh bài. Từ trước đến nay, loại chuyện này đều do Trang Hữu Bách và A Tán phụ trách, anh ta không có nhúng tay, một chút cũng đều không hiểu. Tới thời khắc mấu chốt, vậy mà một chút hiệu quả anh ta cũng không phát huy được.
Dư Y không muốn nghe anh ta “nói lời vô ích”, suy nghĩ một chút rồi cắt ngang anh ta, hỏi: “Trợ lý Lâm có còn ở Singapore không?”
Trợ lý Lâm được ông Robin đặc biệt phái đến Singapore, phụ trách công việc hợp tác với Nguỵ Tông Thao. Tuy chức danh của ông ta chỉ là “trợ lý”, nhưng ông ta là thân tín của ông Robin, quyền lực ở trong tay không nhỏ.
Dư Y tìm không thấy bố già, A Thành lại không biết gì cả, cô hoàn toàn không chờ tới rạng sáng được. Giờ phút này duy nhất chỉ có thể nghĩ tới trợ lý Lâm, người từng phối hợp diễn trò mấy lần với Nguỵ Tông Thao. Trợ lý Lâm nghe xong điện thoại của cô, bình tĩnh nói: “Được, tôi đã biết.”
Ông ta suy nghĩ một lát, rồi nói: “Đừng quay về khách sạn, cùng đừng đi Phnom Penh, trước tiên cô tìm một chỗ trọ, tôi lập tức đặt vé máy bay.”
“Từ Singapore bay tới Campuchia, chuyến bay sớm nhất là sáng sớm hôm sau, bay ít nhất là hai giờ đồng hồ.” Giọng nói Dư Y rất lạnh lùng bình tĩnh, không thấy nửa phần thất thố: “Hiện giờ nơi này còn đang mưa, tôi liên lạc không được với Nguỵ Tông Thao, bọn họ chỉ có hai người, tôi không biết bọn họ còn có thể chống chọi được bao lâu, tôi muốn có hành động trong thời gian ngắn nhất. Trợ lý Lâm, ngày mai ông tới đây muốn làm cái gì, hiện giờ tôi có thể thay ông hoàn thành!”
Trợ lý Lâm có chút kinh ngạc, qua một lúc lâu mới nói: “Được.”
Chuyến đi này của Nguỵ Tông Thao, đi vào rừng rậm cũng không có mang theo thuộc hạ dư thừa, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là bởi vì tin tức Quách Quảng Huy mất tích không thể lộ ra, nếu không thì nhất


Teya Salat