
Tác giả: Kim Bính
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341397
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1397 lượt.
ng ý với anh Dũng là nấu cơm, anh ta thì đưa cơm!”
“Được, không miễn cưỡng cô!” Nguỵ Tông Thao đi đến bàn ăn, mở ra cà mèn, nhìn về phía mấy người Trang Hữu Bách. “Làm gì đứng đờ ra vậy, đồ ăn đã nguội rồi!”
Dư Y có chút mù mờ, cảm thấy không hiểu chuyện này ra sao cả. Cô đã chuẩn bị tranh luận với Nguỵ Tông Thao, ai ngờ chưa nói một câu đã bị anh ta làm cho im. Dư Y cực kỳ không thích cảm giác này, bắt đầu hay kết thúc đều bị người khác nắm ở trong tay.
Sau khi Dư Y đi khỏi, Trang Hữu Bách ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, không phải là nói để cô ta tới đây nấu cơm sao?”
“Cưỡng ép người ta thì có ý nghĩa gì chứ?” Nguỵ Tông Thao gảy gảy đồ ăn Dư Y làm, giống như đang quan sát đánh giá, một miếng cũng chưa đụng tới, khiến cho người đàn ông lùn đem đồ ăn ở nhà bếp đến, nói: “Vả lại, cũng không phải là do cô ấy quyết định!”
Quả thật không phải là do Dư Y quyết định. Ngày hôm sau, Khỉ còi vẫn như cũ nói bận việc, Dư Y lại mặc kệ, Khỉ còi liền ở đầu điện thoại bên kia nói: “Cả người anh đều bị thương, tay bị gãy xương, mỗi ngày đều phải đi bệnh viện, còn phải suy nghĩ biện pháp đối phó với đám người đến gây sự kia, nếu anh thật sự có thời gian làm sao để cho em cực nhọc chứ!”
Cuối cùng, ngay cả bà chủ cũng đứng ra, rất ngạc nhiên nói: “Tiểu Dư à, cháu để cho đám đàn em của Khỉ còi lo chuyện của sòng bài đi, dì cũng không nói gì cháu, bây giờ Khỉ còi để cho cháu nấu cơm, sao cháu lại không chịu?” Bà chủ thở dài, trên trán dường như thêm vài nếp nhăn, sắc mặt vàng võ tiều tuỵ. “Chỗ này của dì thật sự không đắc tội nổi với anh ta, không phải dì không biết anh ta thích cháu, ba ngày hai bữa chạy tới đây, từ đó đến giờ chưa từng chịu khó như vậy, bây giờ ngay cả đàm phán cũng đến đây, báo hại…”
Bà chủ nhìn xung quanh sòng bài nát bét, mắt đầy tơ máu, ngân ngấn nước: “Dì cũng không trách cháu, cháu xinh đẹp khiến người yêu thích, đó là chuyện tốt. Hồi đó lúc chưa quen, cháu chạy đến đây ứng tuyển, dì không nói nhiều liền mướn cháu, bỏ mặc tủ tiền cho cháu trông coi, dì rất là tin tưởng cháu, cháu giúp dì đi mà? Đừng để xảy ra chuyện nữa, dì đã sáu mươi tuổi rồi, bị giày vò sẽ không thể nào trở dậy nổi!”
Bà chủ không phải là không hối hận đã thu nhận một người đẹp như vậy vào sòng bài. Dư Y làm việc ở đây cũng có điều lợi, cái lợi rõ ràng nhất là Khỉ còi khách sáo với bà rất nhiều, thu “phí dịch vụ” cũng không tham lam vồ vập như trước nữa. Nhưng chuyện phiền toái cũng không ít, bộ dáng xinh đẹp dễ dàng bị trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc ban đầu, ngay cả con rể của bà cứ ba ngày hai bữa chạy tới đây, nếu không phải Khỉ còi tỏ rõ thái độ, làm sao còn có bình yên. Mà bây giờ bà cũng không dám đuổi việc Dư Y, ngộ nhỡ khiến cho Khỉ còi không vui thì sòng bài của bà làm sao còn có thể làm ăn được.
Bà chủ nói hết tình hết lý, rốt cuộc thuyết phục được Dư Y mang cơm đến trong lúc Khỉ còi không rảnh, mỗi ngày chạy hai chuyến, chuyện của sòng bài cũng không cần cô lo, nhận hai phần tiền lương, nhưng Dư Y lại không thấy thoải mái.
Cô chú ý nếm thử đồ ăn mình làm, nhưng không cảm thấy được tài nấu nướng của mình có gì đặc biệt. Sau đó cô còn làm những món đặc sản của Lư Xuyên mà mình không quen làm, bọn họ cũng không có ý kiến, xem ra không phải là vì yêu thích món ăn của quê hương cô.
Cô quan sát mỗi ngày, thấy được nơi này quả thật theo như lời Trang Hữu Bách, không hoan nghênh người xa lạ. Mấy ngày liên tục đều không có người lạ ra vào. Có một lần gặp đàn em của Khỉ còi, vâng lệnh đến tặng quà. Người đó đã bị ngăn ở ngoài cửa, còn vì cùng cảnh ngộ mà thông cảm nói với Dư Y: “Bọn họ cũng không cho cô đi vào sao? Chậc, kiêu căng thật, ghê gớm thật!”
Dư Y không biết làm sao, chỉ có thể mỗi ngày làm xong đồ ăn thì nhắm thời gian đưa tới, may là bọn họ cũng không nhắc lại yêu cầu kia, cũng không cần cô đi vào, toàn bộ giao dịch đều hoàn tất ngay tại cửa.
Ngay từ đầu, Dư Y theo thói quen mà ngẩng đầu liếc nhìn tầng ba một cái, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Nguỵ Tông Thao. Vào buổi trưa mùa đông, mặt trời đã lên cao, một cây cổ thụ lớn đứng lặng dưới ánh mặt trời, Nguỵ Tông Thao dựa vào lan can của ban công lộ thiên, ánh nắng vàng rực rỡ trên đỉnh đầu làm cho người ta loá mắt, cách xa như vậy mà anh ta vẫn có vẻ vô cùng cao lớn như trước, toàn thân toả ra khí thế bức người, một bên mặt sáng chói ánh mặt trời, một bên mặt tàn nhẫn lạnh lùng.
Dư Y thu hồi ánh mắt, trước mắt có điểm đen mơ hồ. Sau khi cơn lóa mắt ngắn ngủi qua đi, cô mới hít sâu một hơi. Từ đó về sau, cô không còn nhìn về hướng đó nữa, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi lần đem cơm đến cô đều cảm thấy phía trên đầu có ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Và không chỉ có một đôi mắt.
Người đàn ông đeo kính nói: “Cô đầu bếp nhỏ đi rồi.”
Người đàn ông lùn liếc nhìn cửa sổ phía trên: “Tổng giám đốc Nguỵ còn đang nhìn!”
Dư Y trở lại sòng bài, dì Chu và vợ chồng Ngô Phỉ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Bên trong sòng bài đã thay đổi một đống bàn ghế mới, vết sâu trên vách tường cũng đã được sửa chữa lại. Bà chủ b