
Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi
Tác giả: Khải Ly
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 134767
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/767 lượt.
vai cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, trước khi cô kịp kêu vài tiếng liền cúi đầu phong tỏa đôi môi cô.
Thời gian như ngừng lại, 3 năm nay trở lại dường như không tồn tại, môi của 2 người vẫn hiểu rõ nhau, quen thuộc nhau. Dù Vũ phong không dám thừa nhận, nhưng thân thể lại mang đầy ký ức của 2 người, mà còn nhận ra rằng đây là người mà cô nhớ nhất.
Thân thể anh mạnh mẽ, nồng nàn như vậy, giống như 1 người đàn ông đang bốc cháy, cứ cuồng dại mãnh liệt mà phát tiết lên môi cô.
Lúc anh buông cô ra, trong mắt anh vừa có sự chiếm hữu lại có sự bá đạo, anh hài lòng nhìn đôi má hồng hào và con ngươi lấp lánh của cô, lấy ngón tay cái mân mê đôi môi anh đào của cô: “Đây là của anh, anh không cho phép bất cứ ai chạm vào em.”
“Anh đừng có nằm mơ.” Cô ương bướng nói, nhưng giọng lại run rẩy không ngừng.
Anh mỉm cười, chỉ để lại 1 câu, “Em cứ chờ xem! Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Nói xong anh đẩy cửa bước ra ngoài. Để lại Vũ Phong vẫn đứng đó, mắt nhìn bóng lưng anh từ từ xa dần, ánh mắt cũng mơ hồ…
Trải qua 1 đêm trằn trọc mất ngủ, Vũ Phong 9 giờ thức dậy, bởi vì bữa sáng của khách sạn đã được người phục vụ đem tới.
Sau khi gõ cửa, người phục vụ đẩy xe thức ăn vào, trên đó có 1 đóa hoa hồng, 1 phần thức ăn tây và 1 tờ báo.
“Làm phiền anh để ở đây, cám ơn.”
Sau khi người phục vụ đi khỏi, Vũ Phong ngồi ở cạnh giường, nhưng lại không hề thấy đói chút nào, sau đó cô mở tờ báo ra, đọc lướt qua những tin chính của hôm nay.
Những chữ của tiêu đề bài báo nhất thời chú ý cô, đầu tiên cô hiếu kỳ xem những chữ ở hàng đầu tiên, nhưng càng xem mặt cô lại càng trắng bệt ra.
Bởi vì những chữ trên đó chính là…
Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn Lê Vũ Phong, em tự bỏ nhà đi 3 năm, không hề có tin tức gì, sau khi xem báo hạn em trong 3 ngày phải về nhà, nếu không thì sẽ bỏ rơi em theo pháp luật đã đề ra.
Chồng Lam Cảnh Chuyên
Trời ạ! Anh lại còn muốn bỏ rơi cô? Hơi bị mắc cười nha!
Tối hôm qua anh ta nói sẽ không dễ dàng từ bỏ chính là ý gì chứ? Người đàn ông này không thèm giữ thể diện thì cũng nên nghĩ tới hoàn cảnh của cô chứ? Tin tức này được đăng lên, sau này cô làm sao nhìn mặt mọi người đây? Còn mặt mũi của cả 2 gia tộc biết để đâu bây giờ?
Vũ Phong vẫn còn đang sửng sốt, chuông điện thoại liền vang lên, giống như tiếng còi hú của xe cảnh sát làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Alô…” Vũ Phong chậm rãi nhấc máy.
“Vũ Phòng à!” Đầu dây bên kia là giọng khóc không thành tiếng của Khang Danh Lị, “Con đọc báo hôm nay chưa? Anh hai con mua 10 tờ về nhà, trên đó đều có cùng cái quảng cáo Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn đó!”
“Con cũng đọc qua rồi!” Trời! Cô sợ rằng khắp thế giới đều đã đọc rồi.
“Ba con giận đến nỗi muốn giết người kìa, anh hai, anh ba con đều nói muốn tìm Lam Cảnh Chuyên tính sổ, bây giờ làm sao đây?” Khang Danh Lị hoảng lọa muốn phát điên lên.
“Mẹ, xin lỗi, đều là do con gây ra.” Cô cảm thấy thực áy náy, cô không hề muốn làm liên lụy đến những người thân của mình.
Khang Danh Lị cũng không muốn trách mắng con gái, giọng nói trở nên ấm áp hơn, “À! Lầ đó con đột nhiên nói muốn ly hôn với Lam Cảnh Chuyên, mọi người trong nhà có thể tha thứ cho sự khổ tâm của con, nhưng Lam Cảnh Chuyên tên nhóc này phát cuồng vì con, con không biết nó đã đến tìm con mấy lần rồi không, hôm nay con thấy nó trở thành như vậy, con có nên cho mỗi người thêm 1 cơ hội không?”
Vũ Phong lập tức hối hả: “Mẹ, không được! Con tuyệt đối không thể cho anh ấy biết con không thể mang thai, anh ấy rất thích con nít, anh ấy cũng nên có đứa con của riêng mình, con không muốn làm khó anh ấy.”
“Nhưng hiện giờ ba và mấy anh của con muốn ra ngoài chem. Người rồi này, nên là thế nào giờ?”
“Mẹ, mẹ nói với ba, anh hai, anh ba rằng con sẽ tìm anh ta nói chuyện, mọi người làm ơn đừng quá kích động.”
Khang Danh Lị thở dài, “Mẹ làm gì có khả năng khuyên giải chứ, nhưng, mẹ sẽ cố gắng thử xem sao.”
“Cám ơn mẹ, nếu không có mọi người, con cũng không biết phải vượt qua mấy năm này như thế nào?”
“Con nói cái gì vậy? Con là đứa con gái duy nhất của nhà họ Lê, mọi người không thương con thì còn thương ai?”
“Dạ, con hiểu rồi.” Cô thực sự hiểu.
“Được rồi! Vực tinh thần dậy nào, hôm nay sợ con sẽ gặp nhiều phiền phức mệt mỏi, bởi vì tất cả bạn thân đều biết rồi, con mau tìm 1 chỗ nào đó ẩn mình đi!”
“Con sẽ chăm sóc bản thân, mẹ yên tâm.”
“Ê! Ba con lấy cây kiếm Nhật ra rồi, mẹ cúp máy đây, sau này nói tiếp.”
Khang Danh Lị la 1 tiếng, đầu dây bên kia liền phát ra tiếng “tu tu”.
Vũ Phong gác máy, thở dài 1 hơi.
Công ty máy tính Thiên Tấn.
Lần này đứng trước tòa nhà cao to này, Vũ Phong chỉ có cảm giác “cảnh vật vẫn như cũ nhưng lòng người thì không”.
A! Cô tự lắc đầu với chính mình, cảnh cáo bản thân không được cảm động nữa, phải dũng cảm lên. Vì vậy cô tiến vào cửa lớn, nói với cô tiếp tân: “Xin chào, tôi muốn tìm ông Lam Cảnh Chuyên.”
“Xin hỏi tên họ của cô? Cô có hẹn trước không?”
“Tôi không có hẹn trước, tôi họ Lê,