
Tác giả: Kim Hà Dĩ Tịch
Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015
Lượt xem: 134967
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/967 lượt.
u đó nghe được tiếng bước chân vọi vàng đạp trên lá khô, ánh sáng mờ mịt,cả người được ôm vào trong ngực.
Mùi bạc hà quen thuộc, áo len lông cừu lạnh lẽo áp lênh mắt, bàn tay thô ráp vỗ về sau lưng, “Vợ à, đừng khổ sở nữa”.
Bàn tay vuốt ve cô mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, thấm vào tận trong xương tủy.
một giọt chất lỏng rơi trên da, nhỏ nhẹ “tí tách” một tiếng, tiếp theo là một dòng chất lỏng rơi trên đỉnh đầu trượt qua khe hở giữa tóc, chuôi vào sau gáy.
ấm áp nhưng lại lạnh như băng.
Cái lạnh trên da thấm vào dây thần kinh, chỗ gáy chợt truyền đến cảm giác đau nhói, cô đột nhiên đứng lên, lui về phía sau một bước: "Hoắc Sở Kiệt, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, cho dù chỉ là một giây."
Có lẽ cô không còn sức để cắn răng nghiến lợi nữa, hơn mười chữ này, mỗi một lần nói ra đều tổn hao hết tinh thần.
Vòng qua anh, vòng qua ghế dài, mới đi mấy bước, vạt áo lại bị túm lấy: "Bên ngoài rất lạnh, về nhà thôi."
Cô đang muốn gạt tay của anh ra, thế nhưng anh lại buông ra trước, cô rũ tầm mắt xuống, nhìn tay anh đang nắm chặt thành quyền, nổi lên đầy gân xanh.
Giống như vừa qua một đời vậy, lại hình như mới vừa qua mấy giây, lúc này, thời gian với cô mà nói, một chút khái niệm cũng không có.
Môi cô thế nhưng lại cong lên, khóe mắt cũng đầy giễu cợt: "Tay to như vậy, chắc có thể dễ dàng phá hủy thế giới của người khác trong lòng bàn tay ấy nhỉ. Anh quả là có khả năng, để cho tôi trong một đêm có thể tắt hẳn tình yêu ban đầu, để cho tôi đối với anh tràn ngập áy náy, để cho ta đối với anh một lòng một dạ. Thủ đoạn như vậy, đích xác là quá cao! Quý Quân sao có thể là đối thủ của anh chứ?"
Mặt của anh từng chút lại từng chút trầm xuống, mà khoái cảm của cô lại tăng lên gấp bội, nâng tay đưa lên mặt anh, chậm rãi vuốt ve: "Sao thế, trước kia nghe tôi nhắc tới Quý Quân không phải lập tức liền trở mặt sao, hiện tại sao lại im thin thít như vậy?"
Trong giọng nói dịu dàng, từng chữ đều là mỉa mai, tính tình của Hoắc Sở Kiệt khó có khi dễ chịu như vậy, chỉ thủy chung mím chặt môi, tràn ngập áy náy nhìn cô.
Anh chợt nắm lấy tay cô khiến cô cả kinh, đang muốn lấy ra, anh liền dùng sức lực ngăn chặn lại, cô không khỏi cả giận nói: "Lại định cậy mạnh? Người thô lỗ như anh cũng chỉ biết dùng sức mạnh mà thôi."
Năm ngón tay thô bạo chợt dừng lại, trong mắt của anh ảm đạm vô cùng, cô không khỏi phiền não, dùng lực mạnh muốn kéo tay về, không ngờ anh lại bị bất lực.
Kết quả của lực cùng lực đối kháng chính là một tiếng "Chát" thanh thúy.
Không phải nước mắt, không phải gió thổi lá rụng, mà là tiếng tay vỗ vào da thịt lưu loát rõ ràng, hòa vào tiếng gió gào thét dư âm rõ nét xuyên thấu vào trong tai.
Gương mặt ngăm đen của Hoắc Sở Kiệt một chút biến hóa cũng không có, ánh mắt lại tựa như tro tàn lại cháy, thật chặt chằm chằm cầm tù cô, cầm lấy tay cô đánh về phía bên kia: "Đánh đi, đánh tới khi nào em hết giận mới thôi."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay khác lại vung lên, khiến tai cô như bị ù đi.
Anh lại cầm lấy tay cô chuyển sang bên kia, cô giật mình, phiền não rống lên: "Đủ rồi, anh đang làm gì vậy, chuộc tội sao?"
Cô nâng chân phải lên, hung hăng đạp xuống, mũi chân dùng toàn lực đạp lên mu bàn chân của anh: "Ha ha, tôi quên mất, người anh làm từ sắt thép mà. Anh cũng thật dũng cảm, không sợ chết, chỏ có tay không mà xe hơi cũng dám đi đến, dĩ nhiên là không sợ đau rồi."
Quả nhiên ngay cả lông mày anh cũng không buồn nhíu một cái, ngọn lửa trong mắt từ từ thiêu cháy, nóng đến mức khiến lòng cô rung động: "Nếu như có thể làm cho em bớt giận, anh cũng không quan tâm."
Ba chữ "Không quan tâm" kia giống như một quyền buồn bực, nặng nề đập tới, rất mạnh lại tránh không kịp.
"Đó là đương nhiên, anh ngay cả mạng sống của mình đều không để ý, còn có thể quan tâm đến cái gì chứ ?"
Thân thể run càng dữ dội hơn, mắt cá chân lại co rút, khiến cô mất thăng bằng, mất trọng tâm, ngã xuống bên cạnh.
Trong chớp mắt thân hình vừa nghiêng ngả, bàn tay kia liền chế trụ hông của cô, sau đó hai cánh tay vững vàng giữ chặt: "Chính là vì anh để ý em cùng với con."
Con, nghe đến chữ này, mí mắt chợt giật mạnh, nếu thét chói tai sẽ phải rách cổ họng mất, chung quy là vẫn nhịn được, bởi vì lời nói của Hoắc Sở Kiệt rốt cuộc không có chỗ để cho cô phản bác: "Bác sĩ nói, tâm tình không thể kích động mạnh, sẽ không tốt cho thai nhi."
Anh ghé vào bên tai cô khẽ nói, hơi thở quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, mang theo khẩn cầu xa lạ: "Bé con à, em giận anh thế nào cũng được, nhưng . . . . . . Xin em không nên thương tổn tới bản thân mình cùng đứa bé. Ông bà nội, ông bà ngoại đã mong lâu như vậy, chúng ta không thể để cho bọn họ lo lắng được."
Mẹ nó, thế nhưng lại mang gia trưởng ra trấn áp cô, Hoắc Sở Kiệt, anh hèn hạ đến nước này sao!
Anh ôm cô thật chặt, lại vô cùng cẩn thận, cô giận dữ, giãy dụa phất tay: "Buông ra, Hoắc Sở Kiệt, anh buông tôi ra!"
Anh hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, khôn