
Tác giả: Tân Kỳ
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.
xao, cô mới bừng tỉnh.
Trong lòng không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề bỗng đỏ bừng. “Cậu………”
Trộm hương thành công nên trong mắt Đặng Hoằng Trạch thoáng qua sự hả hê, mỉm cười cúi nhìn khuôn mặt “đỏ bừng” của An Lệ Đề. “Thật xin lỗi, mình thất lễ rồi. Chỉ vì cậu quá đẹp mới làm mình không nhịn được, cậu không giận chứ?”
Hành vi không thích đáng của Đặng Hoằng Trạch và ánh mắt như tên bắn xung quanh khiến An Lệ Đề vừa không vui vừa bực tức, đồng thời cũng xấu hổ không chịu ngẩng đầu lên, lúc này lại có ánh mắt khiến người khác không thể bỏ qua nhìn thẳng cô, làm toàn thân cô run rẩy, tóc sau gáy dựng đứng lên.
Cô không thể nào không chú ý ánh mắt kỳ lạ này ——Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, hai mắt trong suốt nhìn sau lưng mình, lập tức chạm phải đôi mắt chứa vô vàn tinh lực, thế nhưng lúc này lại có ánh lửa trong tròng mắt màu nâu nhạt……. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trong mắt đầy kinh ngạc.
Là anh sao? Anh về rồi sao?
An Lệ Đề muốn xác nhận chủ nhân của đôi mắt kia có phải người cô đang nghĩ, kết quả đến bước nhảy tiếp theo khiến tầm mắt cô bị lệch, đến khi quay lại, không còn thấy đôi mắt kia nữa.
“Sao vậy? Lệ Đề.” Nhìn thấy người trong lòng kinh hoàng luống cuống, nhìn về phía sau, Đặng Hoằng Trạch không hiểu hỏi.
An Lệ Đề cũng không để ý phép tắc nữa, chợt đẩy Đặng Hoằng Trạch ra. “Thật xin lỗi, Hội trưởng, mình có việc, không thể nhảy tiếp với cậu.” Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Đặng Hoằng Trạch bị bỏ lại giữa sàn nhảy, mặt biến sắc, ánh mắt u ám.
Đáng chết! Từ xưa đến nay chưa từng có ai đối với anh ta như vậy! Không để anh ta trong mắt, còn không nể tình bỏ lại anh ta giữa sàn nhảy chạy đi……… An Lệ Đề đáng ghét!
“Không ngờ Hội trưởng hội học sinh đã có bạn gái tốt như vậy, còn ở đây tỏ tình!”
“Cô gái kia là bạn gái của Hội trưởng hội sinh của mấy cậu sao?”
“Đúng vậy, Hội trưởng Đặng luôn được nhiều nữ sinh hâm mộ!”
“Thật sao?”
“Anh Thường, đang tìm bạn à?” Ngửa mặt nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn đi cùng cô, Hoàng Quyên Quyên biểu lộ vẻ ngưỡng mộ hết sức rõ ràng.
Thường Phong Dịch nghe có người gọi nên thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chăm cô gái kia, hai mắt cụp xuống; nhất thời, khi anh ngước mắt lên, không còn suy nghĩ gì nữa.
“Không có.” Anh lạnh nhạt đối với thái độ nhiệt tình khác thường của cô gái bên cạnh, khoé môi nhếch lên. “Cảm ơn cô đã giúp.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói câu nào.
Thật không biết tự mình làm khổ chạy về Đài Loan làm cái gì?!
Đi đến vườn hoa đối diện hội trường, Thường Phong Dịch giận tái mặt, trong lòng tự mắng bản thân.
Cái gì mà không có anh thì không được, cái gì mà anh không đi cùng, cô sẽ ngồi chờ trong vũ hội hả? Nói bậy! Nhìn cô chơi vui như vậy, cần anh làm gì? Căn bản chỉ nói hưu nói vượn! Anh còn tin cô cầu xin, nghĩ hết cách chạy về giúp cô, định tham gia vũ hội tốt nghiệp cùng cô, anh thật là đồ ngốc! KUU of D_Đ_L_Q_Đ
Nghĩ lại, năm đó lần đầu tiên thấy An Lệ Đề thật sự không nên khuất phục trước khuôn mặt uất ức của cô, đồng ý chơi với cô, qua nhiều năm như vậy, hai người đặc biệt có duyên gặp nhau rồi dây dưa không rõ, thậm chí anh đã ra nước ngoài nhiều năm, vẫn không tránh khỏi bị cô gửi E-mail quấy nhiễu.
Kết quả anh đồng ý quay về giúp cô, lại phát hiện cô đã có bạn nhảy rồi, hai người còn rất thân thiết, có hành động thân mật giữa sàn nhảy làm người ta ghen ghét….. Hừ hừ! Cô lừa anh, đúng không? Mà tại sao anh lại ngoan ngoãn bỏ đi để cô vừa lòng đẹp ý?
Nghĩ đến đây, Thường Phong Dịch mỉm cười kỳ lạ, ngay sau đó đi về phía hội trường náo nhiệt không dứt.
Tìm trước sau mấy lần vẫn không thấy người, An Lệ Đề vừa mệt vừa khát, ủ rũ cúi đầu ngồi xuống ghế trong vườn hoa trước hội trường, trong lòng thầm buồn mình phản ứng quá chậm, mới không tìm được người.
Cô khẳng định mình không nhận lầm, đôi mắt đặc biệt kia thật sự thuộc về Thường Phong Dịch, cô tuyệt không nghĩ sai! Nhưng rốt cuộc anh đi đâu rồi! Đã đến rồi tại sao không tìm cô? Hay anh không cẩn thận bị “bạn học” nào đó quấn lấy, mà quên mất anh đến giúp cô?
“Haizz……..” Cô thở dài, nghĩ không biết Thường Phong Dịch đang ở cùng bạn học nào, trong lòng tự nhiên thấy bực mình.
“Tại sao cậu lại ngồi đây một mình? Khát nước không? Uống ly nước đi!” Đặng Hoằng Trạch đi tới, cầm hai ly đồ uống, một ly đưa cho cô.
Vốn muốn biết tại sao cô bỏ anh ta giữa sàn nhảy, có thể tìm thấy cô thì lại thấy cô chạy quanh mấy vòng rồi lại ngồi không yên trong vườn hoa, thế là anh ta cầm đồ uống tới, muốn tìm hiểu rõ ràng.
An Lệ Đề sững sờ nhận lấy đồ uống, ngẩng đầu nhìn Đặng Hoằng Trạch đột nhiên xuất hiện. “Tại sao Hội trưởng không ở trong hội trường đợi mình?”
“Bạn nhảy chạy mất, mình ở trong đó làm gì?” Đặng Hoằng Trạch thản nhiên nói.
An Lệ Đề áy náy. “Hội trưởng…….. Thật xin lỗi.” Đặng Hoằng Trạch nói như vậy, nhất thời làm cô cảm thấy băn khoăn, cô thật sự không nên bỏ lại anh ta giữa sàn nhảy mà chạy mất.
“Thôi!” Đặng