Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cao Thủ Dụ Tình

Cao Thủ Dụ Tình

Tác giả: Tân Kỳ

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 134762

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/762 lượt.

ủ tịch Lập Hoa, gần hai năm ở đại học nghiên cứu lịch sử thì đối với em một chữ kinh doanh cũng không biết, căn bản không thể giúp công ty, cũng không có cách ngăn chặn có người ác ý muốn chiếm lấy công ty. Nếu không phải giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu tính cách ngay thẳng âm thầm báo cho em biết, có lẽ một chủ tịch như em chẳng hay biết gì, thật sự đáng buồn…….”
Thường Phong Dịch chuyên tâm lắng nghe đột nhiên nói. “Giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu là thành viên hội đồng quản trị của công ty?”
“Đúng vậy, công ty có năm thành viên của hội đồng quản trị, hai người là bạn tốt của ba em, là họ lén nói cho em biết, giám đốc Ngô cùng hai giám đốc khác tìm cơ hội sắp xếp nhân viên vào bộ phận trong công ty, bộ phận tiếp thị, tài vụ, kế toán đã bị họ tóm được, thậm chí Chu Minh Chi và giám đốc Ngô còn lén lập kế hoạch cướp lại quyền kinh doanh……..”
“Chu Minh Chi?”
“Mẹ kế của em, vợ ba của ba em, anh quên sao? Sau khi ba qua đời, bà ta không tâm người ta đồn thổi mà cùng giám đốc Ngô qua lại. Sau đó em mới biết vì cổ phần của em và em trai có trên 50%, sau khi ba qua đời em nhận chức chủ tịch, chuyện này khiến Chu Minh Chi rất tức giận, vì cổ phần của bà ta và em gái chỉ có 20%, không đủ tư cách, cho nên bà ta mới liên hợp với người giữ cổ phần nhiều nhất trong hội đồng là giám đốc Ngô, tìm cách đoạt lại.”
An Lệ Đề dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Dù em biết chuyện này nhưng cũng không có cách, em thừa nhận em rất vô dụng, mà em vẫn hy vọng có thể thay em trai du học ở nước ngoài gánh vác, không muốn em ấy quay về tiếp quản công ty đã đổi chủ.”
Thường Phong Dịch nhìn khuôn mặt ảm đạm của cô một lúc, miệng nhếch lên, đột nhiên cười khẽ. “Thật đúng là ân oán nhà giàu! Anh nghe còn thấy nghiền, không tệ!”
Thật ra chuyện công ty cô, anh đã sai người tới Đài Loan hỏi thăm trước, nhưng do chính miệng người trong cuộc nói vẫn cảm thấy đặc sắc hơn.
An Lệ Đề đang buồn bã nghe anh cười như vậy, nhất thời tức giận. “Em cũng không phải kể chuyện kể chuyện ngày xưa cho anh, cái gì mà nghiền với không nghiền! Nếu không phải biết anh có thành tựu ở nước ngoài, em còn lâu mới tìm anh, cầu xin anh giúp!” Còn đáp ứng điều kiện bất bình đẳng như vậy.
Trong lời nói của cô có kẽ hở khiến mắt Thường Phong Dịch sáng lên, vui vẻ cười. “Thì ra có người quan tâm tình hình ở nước ngoài của anh!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề đỏ ửng, cắn răng gầm nhẹ: “Ai muốn quan tâm tình hình của anh? Nói như em rất quan tâm anh vậy!”
Thường Phong Dịch mỉm cười. “Không có sao? Nếu không quan tâm, tại soa lại biết thành tựu của anh ở nước ngoài? Nói không chừng anh chỉ dựa vào một nhà kinh tế trợ giúp, ăn uống miễn phí.”
“Không phải!” An Lệ Đề chợt nói. “Công ty tư nhân lâu năm như R.A không thể có kẻ ăn không ngồi rồi! Anh thật sự cho rằng em ngốc đến mức không hiểu những chuyện này sao?”
Thường Phong Dịch bỗng dưng cười, trêu chọc cô. “Quả nhiên em vẫn chú ý đến tình hình của anh.” Cô gái này quả thật không giấu được chuyện gì, mới nói mấy câu đã khai hết.
Bị phát hiện mình chú ý đến anh, khuôn mặt An Lệ Đệ đỏ hơn, quẫn bách la ầm lên: “Em không chú ý đến anh! Tình hình của anh do người khác nói cho em biết, không phải em tự điều tra! Anh…… anh đừng nói nhảm……”
“Được, được, là người khác nói.” Thường Phong Dịch trấn an nói, đáng tiếc miệng đang cười lại không có ý như vậy.
An Lệ Đề chột dạ, gương mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu. Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, miệng vẫn nói: “Đừng nói những chuyện khác nữa! Em đã nói chuyện công ty cho anh biết, rốt cuộc anh có nói điều kiện của anh không?”
Thường Phong Dịch thích thú nhìn cô gái thẹn quá hoá giận, rất lâu không lên tiếng.
“Thường Phong Dịch!” Chờ mãi không thấy anh trả lời, An Lệ Đề không kiên nhẫn quay lại lườm anh.
Thường Phong Dịch ung dung mở miệng: “Nói thật, chỉ vì em trai mà giữ lấy công ty, em cảm thấy em có thể ra giá cao bao nhiêu?”
“Giá cao?” An Lệ Đề không hiểu. “Ý anh là muốn cổ phần công ty nhiều hơn, thuận tiện quản lý hoạt động của công ty sao?”
Thường Phong Dịch cười như không cười lắc đầu. “Mấy năm nay anh kiếm được không ít tiền, cổ phần của em anh không để trong mắt.”
An Lệ Đề trợn mắt. “Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?” Nếu không muốn cổ phần của cô, tại sao lại đồng ý quay về?
Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn cô. “Em không đoán ra anh muốn gì sao?”
Lời nói của anh có vẻ mờ ám làm An Lệ Đề ngu ngơ không nhịn được rùng mình. “Anh nói rõ đi, nói thẳng rốt cuộc anh muốn gì?”
“Có thể.” Thường Phong Dịch sảng khoái đồng ý, sau đó nói thẳng điều kiện của anh. “Anh muốn em.”
“Hả?” An Lệ Đề mờ mịt.
“Nghe không hiểu sao?” Thường Phong Dịch nhướng mày nhìn đôi mắt nghi ngờ của cô, từ từ nói. “Anh là thương nhân, vì cứu công ty em, điều kiện đương nhiên là thứ anh muốn nhất, mà thứ hiện tại anh muốn là —— em.”
Máu toàn thân chảy ngược lên, nháy mắt An Lệ Đề đỏ mặt. “Anh…. Anh thật quá đáng! Em cũng không phải đồ vật, anh nói muốn là có thể có à?”
Thường Phong Dịch nhún vai, vẻ mặt bâng quơ. “Em có thể nói ‘Không’, nếu khô