
Tác giả: Tân Kỳ
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134775
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/775 lượt.
Ngạn và Cổ Chí Luân tràn đầy đồng cảm nhìn nhau.
Ánh mắt như có điều suy nghĩ, Phòng Bách Ngạn nghiêm túc nhìn Thường Phong Dịch im lặng. “Nội bộ Lập Hoa không có vấn đề gì chứ?”
Đối với Thường Phong Dịch mà nói, vấn đề của Lập Hoa hoàn toàn là chuyện nhỏ; mà nếu vấn đề đã được giải quyết xong, vậy còn chuyện gì làm anh khốn nhiễu dao động?
“Không có vấn đề lâu rồi.” Thường Phong Dịch trả lời đơn giản.
“Nếu Lập Hoa không có vấn đề gì, vậy rốt cuộc cậu buồn phiền cái gì?” Cố Chí Luân chen lời, hỏi thẳng vấn đề quan trọng.
“Chẳng lẽ cậu ta đang phiền não có nên cầu hôn cô gái xinh đẹp mạnh mẽ hay không?”
Cửa phòng truyền đến một giọng nam bình tĩnh, trả lời vấn đề của Cổ Chí Luân, Thẩm Hoàng Trung đi vào.
Cổ Chí Luân ngẩn ra, “Cô gái mạnh mẽ xinh đẹp gì?”
Thẩm Hoành Trung thản nhiên ngồi xuống. “Chính là người dường như ngày ngày được đăng báo cùng nhóc Thường của chúng ta, bạn gái thân mật nhất hiện tại của nhóc Thường – Hoàng Uyển Dung!”
“Phong Dịch định cầu hôn Hoàng Uyển Dung?” Cổ Chí Luân kinh ngạc hỏi.
“Ít nhất báo chí nói như vậy.” Thẩm Hoành Trung nhún vai.
“Thật sao?” Phòng Bách Ngạn chau mày. “Này! Phong Dịch, cậu thật sự tìm được nửa kia rồi hả?”
Mặc dù mấy người bạn tốt chưa có cơ hội gặp Hoàng Uyển Dung, nhưng nếu Thường Phong Dịch đã muốn cô, bọn họ đều sẽ chúc phúc.
Thường Phong Dịch cười giễu cợt. “Một người bạn nữ thôi, ai nói tôi muốn cầu hôn cô gái đó?”
Cô Chí Luân trợn mắt. “Hả? Hoành Trung nói sai rồi sao? Những lời báo chí nói đều là lời đồn sao?”
“Bớt học hành động của mấy bà tám đi, rảnh rỗi tra hỏi cuộc sống của tôi, sao không uống thêm hai ly để sảng khoái hơn!” Thường
Phong Dịch gắt gỏng trách mắng.
Cổ Chí Luân bị mắng cười lớn. “Chậc chậc, có người thẹn quá hóa giận rồi! Được rồi, được rồi! Nếu bốn người đã đến đủ, cùng nhau uống rượu rồi hãy nói!”
Sau đó, nhân viên phục vụ lần lượt rót rượu cho ba người, bốn người cùng uống rượu, ngồi tán gẫu một hồi, còn thảo luận về thành tựu của Thường Phong Dịch ở Lập Hoa bị người nhà mà anh coi nhẹ phát hiện, sau đó bị “trách cứ”, bị “ra lệnh” phải trở về nhà, bắt đầu làm việc vì dòng họ.
Sau đó, cho đến lượt uống rượu thứ tư, cái tính thích gây sóng gió của Cổ Chí Luân tái phạm, lại nhắc đến chủ đề người khác không muốn “thảo luận” lần nữa.
“Đúng rồi, A Dịch, Lập Hoa được cậu chấn chỉnh thành công, còn trở thành công ty khoa học kỹ thuật quan trọng trong tương lai, thanh mai trúc mã kia nhất định rất biết ơn cậu phải không?”
Nghe vậy, Thường Phong Dịch không kịp đề phòng nhất thời sắc mặt trầm xuống, mày không tự nhíu lại, không kịp che giấu sự nóng nảy trong mắt. Mà phản ứng của anh đã bị ba người kia nhìn thấy.
“Nhìn dáng vẻ của cậu, cậu còn dám nói không có gì phiền não?” Cổ Chí Luân lẹ mồm lẹ miệng phá vỡ yên tĩnh.
Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ba người bạn tốt đều nhìn mình, Thường Phong Dịch khép mắt, không lên tiếng.
Phòng Bách Ngạn đứng đắn hỏi. “Phong Dịch, cậu biết chúng ta không phải bạn nhậu bình thường, nếu thật sự có vấn đề gì, sao không nói ra để mọi người nghĩ cách?” Tối nay Thường Phong Dịch quá khác thường, nếu không phải có phiền muộn lớn trong lòng, tại sao lại dễ kích động như thế?
Nhìn ánh mắt ân cần của ba người, cuối cùng Thường Phong Dịch cũng than một tiếng. “Cũng không muốn gạt các cậu, chẳng qua cảm thấy nói chuyện nhỏ này ra rất nhàm chán thôi!” Cuối cùng anh cũng thừa nhận trong lòng mình thật sự có chuyện phiền muộn.
Phòng Bách Ngạn suy nghĩ nhìn anh. “Nếu tôi không nhầm, tâm sự của cậu liên quan đến ‘phụ nữ’?” Vì là người từng trải, cho nên mới có thể nhìn vẻ mặt buồn sầu của bạn tốt lớn gan suy đoán.
Thường Phong Dịch kinh ngạc nhìn Phong Bách Ngạn, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Thẩm Hoành Trung nhướng mày, “Chẳng lẽ đúng như chúng tôi vừa mới đoán, cậu đang phiền não nên cầu hôn Hoàng Uyển Dung thế nào, còn là… cậu không thể nào xác định cô ấy là đối tượng đúng đắn, cho nên phiền muộn trong lòng?” Không ngờ Phòng Bách Ngạn đã đoán đúng, Thường Phong Dịch thật sự phiền não vì chuyện tình cảm.
Thường Phong Dịch nhìn Thẩm Hoành Trung, lắc đầu. “Không liên quan đến Hoàng Uyển Dung, tôi đã nói rồi, cô ấy chỉ là một người bạn nữ, không có ý nghĩa gì với tôi.”
Thẩm Hoành Trung phản ứng rất nhanh hỏi lại. “Nếu không phải Hoàng Uyển Dung, vậy tôi đoán cô gái có ý nghĩa thật sự với cậu là ‘thanh mai trúc mã’, Chủ tịch Lập Hoa, An Lệ Đề?”
Ánh mắt ngưng lại, Thường Phong Dịch cười bất đắc dĩ. “Gần đây tôi phiền muộn đúng là vì cô ấy.” Anh không giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận.
Thường Phong Dịch thừa nhận, sau đó Thẩm Hoành Trung nhớ ra một chuyện. “Tôi còn nhớ lúc cậu mới về nước từng nói, cậu và An Lệ Đề còn chuyện chưa xử lý xong…. Tâm trạng cậu buồn phiền có liên quan đến chuyện này?”
“Lực quan sát của cậu đủ mạnh…..” Lời nói dừng lại, Thường Phong Dịch uống một hơi hết ly rượu.
“Cậu nói rõ đi, đừng để chúng tôi đoán đông đoán tây có được không?” Cổ Chí Luân đột nhiên nóng nảy oán trách. “Như vậy làm người ta