Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Thập Tứ Lang

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 134764

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/764 lượt.

hĩ đến, con trai bà lại quay trở về kiên quyết đến vậy, giống như là hoàn toàn quên mất bà vẫn đang chờ nó ở phía sau.
Cũng có thể là cho dù nó có nhớ ra thì cũng không bận tâm đến.
Trong nháy mắt, đôi mắt màu đen chợt biến thành màu đỏ, bà đã từng nói dù chỉ một ngày cũng không cho nó, thậm chí còn đưa chìa khóa cổng lớn cho con bé, cũng là ngầm đồng ý cho con bé đến bộ tộc Chiến quỷ vào một ngày khác.
Trước giờ bà chưa bao giờ thốt ra một câu tới hai lần.
Phương Thiên kích trong tay giơ lên cao, tư thế này dường như là muốn phóng ra, chợt nghe phía sau một giọng nói lỗ mãng mà lạnh lùng như băng: “Ngươi là Lệ Triều Ương?”
Phương Thiên kích múa lượn trong không trung không chút nghĩ ngợi, phóng về phía sau trong nháy mắt.
Không hề nghe thấy tiếng kêu đau đớn, cũng không nghe thấy tiếng thân thể bị đâm thủng – chuyện này đối với bà mà nói, thật sự rất hiếm thấy.
Lệ Triều Ương đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy trước mắt một bóng người sặc sỡ, tiếp theo đó chợt thấp thoáng ẩn hiện thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt rất quái dị chiếu thẳng về phía bà, Phương Thiên kích tiếp tục quét qua bóng người kia — vẫn không nghe thấy tiếng đối thủ bị đánh trúng, xem ra tên này lủi còn nhanh hơn chuột nữa.
Bà đưa tay lên triệu hồi Phương Thiên Kích về, rồi nhìn chăm chú xung quanh, đối diện với bà chỉ có bóng đêm mênh mông, gió lạnh rét căm căm, làm gì có lấy nửa bóng người đâu? Nhưng trong gió lại phảng phất một mùi hương mà bộ tộc Chiến quỷ cực kỳ căm ghét, chính là mùi của bọn Hồ tộc.
Lệ Triều Ương khinh thường hừ lạnh một tiếng, hai chân kẹp chặt lại, khẽ huýt sáo ra hiệu cho Tiếu Phong đuổi theo mùi hương kia, không ngờ con linh mã ngoan ngoãn thường ngày lại đứng yên giữa không trung chẳng hề nhúc nhích.
Bà nhíu chặt mày: “Đi!”
Nó vẫn không nhúc nhích.
Lệ Triều Ương cúi đầu, hoảng sợ nhìn thấy bốn vó của Tiếu Phong đã biến thành những khối băng trong suốt, lóng lánh! Nó hí lên đầy thống khổ mà sợ hãi, nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, bất lực nhìn chủ nhân đang ngồi trên lưng mình.
Khối băng tiếp tục tràn lên trên, chỉ trong phút chốc, bụng nó, lồng ngực, cần cổ … Toàn bộ ngưng kết thành một khối băng trong suốt kiên cố!
Lệ Triều Ương phản ứng cực nhanh, lúc này vội phóng người lên không trung rồi đáp thẳng xuống mặt đất. Nhưng con ngựa Tiếu Phong còn rơi nhanh hơn so với bà, nó đã hoàn toàn biến thành một khối băng, đập thật mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn nặng nề.
Lần đầu tiên trong đời Lệ Triều Ương cảm thấy rung động, sau khi đáp xuống vội vàng chạy qua, nhưng vừa mới chạy được mấy bước chợt thấy có điều gì đó rất lạ thường, bà vội cúi đầu nhìn thì chợt phát giác ra hai chân mình cũng đã biến thành băng, dính chặt trên mặt đất, tiếp đó là đầu gối, bắp đùi … Bà còn chưa kịp phẫn nộ hét lên thì băng tuyết đã che kín đỉnh đầu.
Tên đại sư chậm rãi bước từ trong cánh rừng ra, chiếc bao tay màu đen bằng lụa tơ tằm ở bàn tay trái không biết đã được tháo ra từ lúc nào, cánh tay phải bị chặt đứt một nửa, cánh tay đứt được y kẹp dưới nách. Cuối cùng y vẫn không thể nào tránh khỏi một kích của Chiến quỷ hoàn mỹ, bởi vậy cánh tay phải đã bị đứt lìa. Sắc mặt y tái nhợt, bỗng nhiên đưa bàn tay trái lên, hướng về phía gốc cây đại thụ bên cạnh, trong lòng bàn tay chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ rực rỡ, ngay sau đó, gốc cây đại thụ kia cũng biến thành một khối băng trong suốt tuyệt đẹp.
Giống như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, y chậm rãi mang bao tay vào rồi từ từ bước đến bên cạnh Lệ Triều Ương, quan sát thật kỹ nhân vật chiến quỷ đầy tôn kính đã bị biến thành băng này.
Đây cũng không phải là chết thực sự.
Y tiếp cận với Tân Mi, thường xuyên đưa nàng qua lại giữa hoàng lăng và quan ải Trường Canh, đợi chờ hơn nửa tháng, quả nhiên là đã chờ được người cần đến. Nhưng nếu không phải tất cả mọi chuyện kéo đến thật vừa vặn, cho y cơ hội chờ được Lệ Triều Ương một thân một mình ở đây, thì chỉ với hai người kề cận bên cạnh Chiến quỷ phu nhân thường ngày cũng khó mà giết được. Bản lĩnh này của y không thể phát huy khi có nhiều người.
Ý trời đã như thế.
Y lấy giấy bút trong cái túi da đeo sau thắt lưng ra, chấm vào vết thương trên tay, dùng máu viết vội một dòng: [Giết Lệ Triều Ương, nhiệm vụ đã hoàn thành.'>
Nãy giờ luôn có một con chim khách toàn thân đen như mực đậu trên cánh tay y chờ đợi, lúc này nó ngậm lấy tờ giấy vỗ cánh bay mất.






Tấm lòng của mọi người
Thi thể Lệ Triều Ương bị phong ấn trong băng, được Lệ Mẫn đưa tới quan ải Trường Canh lúc đêm khuya.
Lúc đó Tân Mi đang ngủ say, hoàn toàn không hay không biết mọi động tĩnh xung quanh. Nhưng linh cảm của Chiến quỷ lại cực kỳ nhạy bén, lúc bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân đạp trên nền tuyết đã khiến Lục Thiên Kiều đang nằm trằn trọc mở choàng mắt ra.
Tấm màn che nhẹ nhàng vén lên, cơn gió lạnh cuốn theo những bông tuyết li ti ập vào mặt, Lục Thiên Kiều khẽ nheo mắt lại, lập tức nhìn thấy Lệ Mẫn đứng lẳng lặng cách đó không xa. T