
Tác giả: Thập Tứ Lang
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134755
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.
m vài cái nữa cũng chả sao.
“Thật sao? Thực ra vừa rồi con rất vừa ý vị tiểu huynh đệ canh giữ ngoài cốc, Trương Đại Hổ ấy!”
Chân Hồng Sinh dừng lại một chút, giương đôi mắt như cười như không nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng: “Sao con lại vừa ý nó? Mới tới đây chưa được mấy tháng, lại không có bản lĩnh, ngoại hình cũng bình thường.”
“Không có đâu, con cảm thấy vỏ ngoài huynh ấy thật sự rất được mà.”
Hồ tiên đại nhân cười khẽ, tính đùa dai thường ngày lại nổi lên, trên khuôn mặt phong lưu chợt hiện lên vẻ gian tà, ma mị, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, buộc nàng nhìn mình.
“Vậy ta có đẹp trai không? Con nhìn thấy ta như thế này mà còn nghĩ tới chuyện muốn có nó thì con đúng là tiểu cô nương có mắt như mù.”
Tân Mi ngước đôi mắt trong veo nhìn lão, đảo mắt hai vòng, dường như hơi khó xử: “Người … Ôi, hồ tiên đại nhân ơi … Biết nói như thế nào đây…”
“Cứ nói thật lòng.” Chân Hồng Sinh thấy nàng muốn nói rồi lại thôi, vội vàng ra hiệu nàng phải ăn ngay nói thật. Xưa nay lão vô cùng coi trọng dung mạo của mình, đương nhiên là phải nghe nàng đánh giá thế nào rồi.
Tân Mi rất nghiêm túc: “Ngoại hình của đại nhân giống phụ nữ quá, con không thích loại hàng xinh đẹp như hoa.”
“…”
Có thứ gì đó vỡ tan, trái tim hồ tiên đại nhân bị tổn thương nghiêm trọng rồi, cảnh mùa đông tuyết lạnh trên tầng lầu cao nhất chợt hóa thành bụi mờ, hóa thành ánh sáng tiêu tán trong không trung, trên tầng lầu khôi phục lại hiện trạng vốn có của nó với mấy cây cột điêu khắc hoa lan.
Hơi thở chợt trở nên mong manh, hồ tiên Chân Hồng Sinh bỗng nhiên đứng dậy, bi thương bước đi càng lúc càng xa.
Giống phụ nữ, giống phụ nữ, giống phụ nữ … Trong đầu lão chỉ còn sót lại ba chữ này, bay vòng vòng không ngừng. Lão sống hơn một ngàn năm, chỉ một câu nói này mà khiến lão chịu đả kích quá lớn, quả thực là đâm trúng điểm yếu nhất của lão khiến lão không gượng dậy nổi.
“Ớ, hồ tiên đại nhân?” Tân Mi ngạc nhiên gọi lão, chuyện của Trương Đại Hổ chưa nói xong mà?
Hồ tiên đột nhiên xoay người: “Đây gọi là đẹp trai rạng ngời, đẹp trai rạng ngời! Con có hiểu hay không?! Con không biết thưởng thức cái đẹp gì cả, nha đầu chết tiệt kia! Ta tuyệt đối sẽ không đem đệ tử môn hạ ta tặng cho con đâu! Một người cũng không! Nửa người cũng không! Tuyệt đối không!”
Nói dứt lời, hồ tiên đại nhân lại ôm mặt chạy như điên.
Gặp lại
“Dì quản gia ơi, hồ tiên đại nhân còn giận con sao?”
Giờ ngọ ngày hôm sau, Tân Mi ngồi ăn cháo trong ngôi đình vây quanh toàn hoa thơm, trúc tím, vừa ăn vừa hỏi bà quản gia già bên cạnh.
Bà quản gia vô cùng bình thản nói: “Cô chủ Tân yên tâm, cốc chủ không phải vị tiên nhân bụng dạ hẹp hòi vậy đâu.”
“Vậy, tại sao hôm nay đại nhân ăn mặc như thế? Còn thỉnh thoảng bất ngờ quay đầu lại trừng con nữa?”
“Bái… Bái kiến cốc chủ đại nhân, Mi Sơn đại nhân, cô chủ Tân…”
Một giọng nói rụt rè từ ngoài đình vang lên, Tân Mi ngẩng đầu nhìn, chợt cảm thấy vui sướng, nhanh chóng ăn xong phần cháo còn lại, nhảy ra ngoài cười tít mắt nói: “Đại Hổ ca ca, huynh có việc gì thế?”
Trương Đại Hổ đỏ bừng mặt, ngại ngùng, đáp lại nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ta muốn mời cô chủ Tân chỉ dạy bí kiếp huấn luyện linh thú… Con linh thú kia dỗ dành thế nào cũng không chịu ăn, đến gần còn cào ta …”
“À, không vấn đề gì, ta đi xem nó giúp huynh.” Tân Mi nói đi là đi liền.
Chân Hồng Sinh đứng ở phía sau ra sức ho vài tiếng, giọng nói lạnh như băng, trừng nàng: “Đệ tử môn hạ không tiễn.”
Tân Mi thở dài một hơi, được rồi, không tiễn thì không tiễn, chỉ tiếc cho tấm chồng đẹp trai ngay trước mắt này, ôi.
Nhìn thấy hai người đi xa, Mi Sơn không hiểu gì, hỏi: “Tiễn cái gì??”
Chân Hồng Sinh câu được một con cá chép, nâng lên khỏi mặt hồ, nhưng cơn giận còn sót lại chưa kịp tiêu tán: “Tiểu nha đầu kia vừa mắt tên đệ tử canh giữ cửa, thằng nhóc Trương Đại Hổ ấy, nói thằng nhóc đó là tuyệt thế mỹ nam.”
Chân Hồng Sinh vô cùng ai oán vì con mắt nhìn người lệch lạc của Tân Mi, đẹp xấu cũng không biết phân biệt, Trương Đại Hổ mặt như tấm ván cửa thế kia lại là tuyệt thế mỹ nam, lão đẹp trai rạng ngời, khôi ngô tuấn tú thế này lại bị nói giống phụ nữ.
Mi Sơn nghĩ đến tên đệ tử mới đến, một khuôn mặt vuông vức, vuông hệt như tấm ván cửa cao ngất kia, hửm, tuyệt thế mỹ nam…
Mi Sơn ôm bụng cười bò lăn dưới mặt đất.
Tân Mi ở Sùng Linh cốc đã nửa tháng, quả nhiên đúng như dự đoán, sáng sớm hôm nào cũng có một con chim sơn ca bay tới đáp xuống trước mặt nàng.
Đó là loại linh thú nhỏ của Tân Tà Trang, chuyên dùng để truyền tin tức.
Trên chân con chim sơn ca buộc một tờ giấy nhỏ, cha nàng vô cùng lo lắng, lần nào cũng viết duy nhất một hàng chữ như này: Chuyện con rể làm tới đâu rồi con gái? Còn một tháng nữa con đã tròn mười sáu tuổi, trước lúc ấy, con phải được gả đi!
Năm chữ cuối thư dùng chu sa để viết, màu đỏ tươi đến loá mắt, nhìn ghê cả người.
Tân Mi cảm thấy gần đây mình không tập trung chuyên môn, do bị của ngon vật lạ dụ dỗ, hơn nữa lạ