
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 134672
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/672 lượt.
tủ lạnh mà sửa sang lại các thứ bên trong.
"Ưhm... Chuyện đó... Dục Phương..." Bước tới phía sau cô, tự nhiên Trình Khải lại trở nên lắp bắp.
"Hả?" Đang bận cúi đầu sắp xếp lại rau quả, cô cũng không có ngẩng đầu, chỉ khẽ lên tiếng biểu thị mình có nghe thấy.
"Em... Cái đó... Anh... Chuyện đó... Chuyện đó..." Chuyện đó cả nửa ngày trời lại không nặn ra được một câu hoàn chình, nhưng thân hình đang đứng thẳng thì lại càng ngày càng cong, càng cúi thấp, giống như là muốn dán sát vào tai cô nói chuyện bí mật gì vậy.
Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì? Cuối cùng hắn muốn nói gì chứ?
Không biết gương mặt hắn dần dần cúi thấp xuống gần, Giang Dục Phương tràn đầy khó hiểu mà đột nhiên đứng dậy...
"Rốt cuộc anh muốn nói cái..."
"Á..."
Tiếng thét thê lương cùng sự va đập bất thình lình trên đầu ập đến đã cắt đứt câu hỏi, cô đau đến nỗi ôm đầu xoay người qua, nhưng lại thấy hắn ôm mũi ngồi phịch xuống đất, cả nửa ngày mà không không đứng dậy nổi.
"Anh... không sao chứ?" Kinh hồn bạt vía mà hỏi, Giang Dục Phương thầm nhủ không ổn rồi.
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Với sức va đập lúc nãy, cái đầu cứng rắn của cô mà còn đau đến thế, vậy thì mặt của hắn... Ô hô... Không dám tưởng tượng đâu!
Vẫn ôm lấy mũi không nhúc nhích, từ đầu tới cuối hắn không hề lên tiếng, nhưng tiếng kêu thê thảm rung trời lúc nãy đã dẫn bốn tên kia tới.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Mấy cái đầu chen nhau vào trong bếp, trăm miệng một lời hỏi.
Không ngừng cười gượng mà chỉ chỉ tên đàn ông vẫn đang ngồi dưới đất, rồi lại chỉ chỉ vào đầu mình, Giang Dục Phương im lặng mà truyền đạt rất rõ ràng thảm kịch vừa xảy ra.
"À..." Những ánh mắt thông cảm cùng liếc về phía tên đáng thương kia, không hẹn mà cùng phát ra tiếng thương hại. "Lão đại, cậu không sao chứ?"
Dần dần, cuối cùng Trình Khải cũng run rẩy mà đứng dậy, đau đến nước mắt lưng tròng mà nhìn cô gái đang chột dạ kia rất hung hăng, bàn tay được bỏ ra, dùng bộ dạng phun máu mũi mà ngửa mặt lên trời gào thét...
"Giang Dục Phương, nhất định là em muốn mưu sát anh!" Đau đớn mà hét lên điên cuồng.
"Woa... Xin lỗi mà..." Kêu thảm thiết, hoảng loạn mà xin lỗi.
"Một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ bị em giết chết..."
"Em thật sự không cố ý mà..."
Thoáng chốc, trong nhà bếp, tiếng rống giận cùng tiếng cầu xin tha thứ đan xen vào nhau, khiến cho bốn tên kia không nhịn được mà liên tục lắc đầu than...
"Mình vừa bán ra cổ phiếu của Nguyên Đài, ước tính ít nhất có thể kiếm được 10 triệu nha!" Ca tụng.
"Có cần chuẩn thế không?" khâm phục.
"Tai nạn thấy máu trên người lão đại vẫn rất chuẩn?" Súng bái.
"Đúng là thần mà!" Kết luận.
Bốn đôi mắt, tám con mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên những tia sáng giống nhau... Thật muốn coi người nào đó như thần phật mà bái lạy cúng kính!
………….óóó………...
"Mời uống trà!" Hèn mọn.
"Đọc báo không?" Lại hèn mọn.
"Ăn bánh kem nhé!" Càng thêm hèn mọn.
Sau bữa trưa, tiếng lấy lòng hèn mọn liên tiếp vang lên trong văn phòng của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, có thể thấy được chủ nhân của giọng nói rất áy náy mà muốn bù đắp.
Chỉ có điều tên đàn ông đang được lấy lòng kia vẫn hậm hực mà không trả lời, may mà bốn tên còn lại đã ra ngoài thăm hỏi mấy ông chủ của những công ty khác, nếu không thấy được chắc chắn sẽ lại phỉ nhổ hắn không biết tốt xấu.
"Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ..." Thấy hắn không thèm để ý đến, Giang Dục Phương không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.
"Vậy ý của em là đang trách anh sao?" Nghe thế, rốt cuộc Trình Khải cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,
Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!
"Em... em cũng không nói như vậy!" Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Giang Dục Phương thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn...
"Phì!" Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.
"Em còn không biết thẹn mà cười?" Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Trình Khải bi phẫn mà hét lên.
"Xin, xin lỗi... Phì..." Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.
"Em... Cô gái đáng ghét này!" Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. "Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi..."
"Ha ha ha... Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười..." Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Giang Dục Phương vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.
Hừ... Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không "có bầu"[15'>!
Ban đêm...
"Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn mình..." Hét điên cuồng vào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng trong căn phòng thuê của mình.
"...mình tin..." Đầu bên kia điện thoại, thân là bạn tốt - Tôn Mạn Mạn yếu ớt