Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cấp Trên Muốn Cưới Tôi

Cấp Trên Muốn Cưới Tôi

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134870

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/870 lượt.

da mặt dày!"
"Da mặt không dày một chút, làm sao truy được bà xã đây?" Anh mỉm cười, cùng mười ngón tay của cô đan chặt lại (nắm tay á): "Bữa tối muốn ăn cái gì? Chúng ta còn không đến một tiếng."
Cô kinh ngạc nhanh chóng xem thời gian trên đồng hồ một chút. Thực, thời gian làm sao qua nhanh như vậy? Chỉ cùng anh tán gẫu một chút thời gian mà thôi, không nghĩ tới thời gian đã vượt qua nửa tiếng. Hiện tại trừ đi thời gian cô đến lớp học âm nhạc, bọn họ chỉ còn lại có nửa tiếng để ăn cơm.
"Mạc Thiên Hòa, chúng ta trước tùy tiện ăn chút gì đi, chờ em lên lớp xong, chúng ta lại cùng đi ăn cơm tối được không? Em sợ như thế này sẽ đi dạy trễ, thực xin lỗi." Vẻ mặt cô áy náy, hai tay tạo thành chữ thập hướng anh giải thích.
"Ok."
Anh không hề dị nghị gật đầu đồng ý, một chút cũng không để ý cô gọi anh xuống dưới, lại bắt anh trước chờ cô ba, bốn giờ sau, mới có thể cùng nhau ăn cơm. Đàn ông như vậy cho dù là phụ nữ lòng dạ sắt đá cũng sẽ động lòng, chứ đừng nói là cô đã sớm yêu anh.
"Cám ơn anh." Tuy cô không thể cho anh ba chữ "Em nguyện ý" anh muốn nhất, nhưng ba chữ này cô nhất định phải nói.
"Cám ơn anh thì gả cho anh đi." Anh quả nhiên một tia cơ hội cũng không chịu buông tha.
"Anh muốn ăn cái gì?" Cô làm như không có nghe thấy.
"Ăn em được không?" Anh hí mắt mỉm cười, có chút mê đắm.
Cô trực tiếp vươn tay cho anh một quyền: "Ăn cái gì?" Tiểu thư phát uy.
"Chỉ cần không phải cú đấm, đều được." Anh giả bộ xoa xoa bả vai bị cô đấm đau cười khổ nói.
Trong mắt cô mang xem thường liếc anh một cái.
******
Mạc Thiên Hòa ngồi đợi hai tiếng đồng hồ thật vui vẻ.
Ở trong phòng học nhạc, anh không chuyển tinh mắt nhìn Hạ Tâm Trữ kiên nhẫn dạy những người bạn nhỏ đánh đàn cương cầm. Lời nói nhỏ nhẹ nói khẽ sửa chữa cho bọn nhỏ, cổ vũ các bé, thậm chí còn ở lúc các em không có đàn sai mà còn đàn ra được cả khúc cô dạy liền hôn mỗi bé một cái, khiến những đứa nhỏ không tự chủ được lộ ra mỉm cười thẹn thùng.
Bộ dáng của cô nếu nói là một cô giáo nghiêm túc, không bằng nói là một người mẹ hiền, một người mẹ kiêm đủ xinh đẹp cùng ôn nhu. Điều này làm cho anh không tự chủ được lần nữa ảo tưởng bộ dáng cô dạy dỗ con gái của bọn họ, có phải là cũng xinh đẹp động lòng người như vậy không?
Đáp án đương nhiên là khẳng định như vậy.
Nhưng... Ai! Cô rốt cuộc vì sao không chịu gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của anh đây? Anh thủy chung nghĩ không ra điểm này, bởi vì cô rõ ràng chính là để ý anh, yêu anh không phải sao? Anh không tin tất cả chỉ là mình tự đa tình.
"Em xong rồi, có thể đi thôi." Hạ Tâm Trữ đeo túi da lên nói với anh.
"Nghĩ ra muốn ăn cái gì chưa?" Anh hỏi cô, vuơn tay tiếp nhận túi da của cô đeo lên vai mình, tay kia thì tự nhiên mà cầm tay cô.
"Anh chưa nghĩ ra sao?" Cô ngạc nhiên nhìn anh.
"Nghĩ một đống, nhưng muốn đem quyền quyết định lưu cho em."
"Nêu ví dụ thuyết minh anh muốn đến đâu xem?"
"Món kho buổi tối khiến cho anh phát hiện một chuyện, em thích ăn cay đúng hay không?"
Cô gật gật đầu, lập tức nhịn không được hỏi: "Vị món kho buổi tối rất cay sao?"
"Vừa vặn anh cũng thích ăn cay." Anh lắc đầu: "Cho nên, muốn đi ăn lẩu cay hay không? Anh biết có một quán lẩu cay ăn rất ngon."
"Thật vậy chăng?" Hai mắt cô nhất thời sáng lên, lộ ra vẻ mặt chờ mong.
"Xem ra anh không cần nói nữa, đã chọn được đúng rồi phải không?" Anh liếc xéo cô một cái, cười hỏi.
"Đúng." Cô dùng sức gật đầu, khẩn cấp kéo anh bước đi nhanh hơn: "Anh nói quán kia ở đâu? Chúng ta mau đi."
Mạc Thiên Hòa cười theo cô bước nhanh hơn đến chỗ anh đậu xe, sau đó ngồi lên xe, khởi động máy, chuẩn bị đi về phía quán lẩu cay anh nói ăn ngon.
Đột nhiên, di động trong bao da của Hạ Tâm Trữ vang lên đến.
"Em tiếp điện thoại." Cô nói với anh, sau đó từ trong túi lấy điện thoại di động ra, thấy tên người hiển thị trên điện thoại thì cả người liền cứng lại.
"Sao vậy?" Thấy cô cầm chiếc điện thoại rung rung vang vang nửa ngày, cũng không thấy cô tiếp điện thoại, anh nghi hoặc hỏi cô.
Hạ Tâm Trữ nhanh chóng lắc lắc đầu, nhịn không được cắn môi dưới mới ấn nút trò chuyện.
"Alo?"
"Hạ Tâm Trữ, mang mười vạn đồng đến Kim Tiễn Hổ."
Tuy sớm đã quen cũng có sẵn tâm lí chuẩn bị, Hạ Tâm Trữ vẫn bị mấy chữ mười vạn đồng lớn như vậy dọa tới, liều mình muốn giả bộ làm vẻ mặt bình tĩnh trước mặt Mạc Thiên Hòa, cũng trong nháy mắt âm trầm xuống. Cô không có lên tiếng trả lời.
"Con mẹ nó, lời anh nói cô không nghe thấy sao?" Hạ Quan Kiệt ở đầu bên kia giận dữ kêu lên.
"Tôi không có tiền." Cô không tự chủ được nắm chặt di động, cắn răng trả lời.
Trước kia mỗi lần mở miệng muốn cô đưa hai vạn, ba vạn, năm vạn, đối với cô vừa phải lo cuộc sống vừa phải chăm sóc Tiểu Dịch mà nói đã là cố hết sức. Lúc này anh ta lại muốn cô đưa mười vạn, hơn nữa khoảng cách lần trước chẳng mới gần hai tháng – không bao gồm ba vạn lần trước cô không đưa cho anh ta, anh ta thật là càng lúc càng quá đáng. Thực nghĩ đến Tiểu Dịch ở trong tay anh ta, anh ta có thể muốn làm gì thì làm, há to