
Tác giả: Tây Tây Đông Đông
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342734
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2734 lượt.
cắt ngang lời nói của Lý ngự y, đôi tròng mắt như chim Ưng mắt lướt nhanh qua nhóm y đồng một lần, nghiêm mặt nói: "Ân Bình đi theo Ân ngự y là được rồi."
"Cái này ti chức cũng hiểu, nhưng mà. . . ."
"Nhưng mà cái gì?" Hai hàng mày trắng của Phùng Tông Anh dựng đứng lên trông vô cùng nghiêm khắc.
Lý ngự y đưa mắt nhìn sang Lê Tử Hà, lo sợ nói: "Lê Tử Hà. . . . . ."
"Hắn đương nhiên là đi theo ta!" Phùng Tông Anh tiếp tục cắt ngang lời của Lý ngự y lần nữa, không để lại dấu vết trừng mắt nhìn tới Lê Tử Hà, hôm nay nếu không phải vì chuyện này thì tội gì ông phải chạy đến Thái y viện này chứ.
"Phải, phải!" Lý ngự y cuống quít khom lưng đồng ý, thầm than khối thịt béo này mà đến nơi của Phùng viện sử, không biết mấy ngày sẽ bị ép chỉ còn lại mảnh vụn đây?
Lời của Phùng Tông Anh vừa ban ra, trong nhóm y đồng có một số bắt đầu xầm xì bàn tán, rối rít tìm kiếm Lê Tử Hà người vừa đến đã tạo được sự chú ý, trong ánh mắt ấy có hâm mộ có ghen tỵ có căm ghét, Phùng Tông Anh đối với hiệu quả này cực kỳ hài lòng, ra vẻ nghiêm túc vuốt vuốt chòm râu dài, đang đắc ý nghẹn cười nhìn tới Lê Tử Hà, vừa mới tích lũy được chút cảm giác thành tựu trong nháy mắt lại tan thành mây khói.
Lê Tử Hà giống như không hề nghe điều gì, cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó cúi đầu xuống, cả người thật cứ như hồn đã lìa khỏi xác, không có cảm thấy vinh hạnh, thậm chí một chút xíu kích động nho nhỏ cũng không hề có, Phùng Tông Anh ác liệt lườm nàng một cái: "Lê Tử Hà!"
"Lê Tử Hà!!"
"Lê Tử Hà! ! !"
"Môn sinh ở đây."
Phùng Tông Anh dường như phải gầm thét la to lên lần thứ ba, Lê Tử Hà mới có phản ứng nhỏ giọng đáp lại một câu, giọng điệu yểu xìu giống như mấy ngày chưa được ăn hột cơm nào, Phùng Tông Anh cảm thấy thể diện mình gần như đã mất sạch, Lê Tử Hà căn bản chính là coi nhẹ sự tồn tại của ông!
Hôm đó cũng không biết “hắn” làm sao để bắt mạch, dám lừa dối để vượt qua kiểm tra, làm hại ông trở về nhà làm ầm ĩ lên đến gà bay chó chạy cũng không điều tra ra nguyên nhân là tại làm sao, vì chuyện này mà lỗ tai của ông thiếu chút nữa đã bị phu nhân nhéo muốn đứt lìa!
Rốt cuộc bây giờ “hắn” còn coi nhẹ sự tồn tại của mình!
Phùng Tông Anh càng nghĩ càng giận, hận không thể ngay lập tức xông lên cho “hắn” hai bạt tai để giải mối hận trong lòng!
Trùng hợp ngay lúc này Lê Tử Hà cũng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ông. Phùng Tông Anh đột nhiên ngẩn ra, bỗng cảm thấy tim mình như bị ai gõ mạnh một cái, không phải vì năm dấu tay đỏ sẫm trên mặt “hắn”, mà là trong khoảnh khắc khi ánh mắt của Lê Tử Hà nhìn về phía mình, không hiểu sao ông lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc, ngay cả bản thân cũng bị loại cảm giác này hù cho sợ, Phùng Tông Anh liếc mắt qua lần nữa rồi phất ngược tay áo nói: "Ở phía sau Thái y viện còn có một phòng đơn, ngươi tự đi vào đó ở đi, sau này ta đi đâu thì ngươi cứ đi theo đó là được."
"Vâng!" Lê Tử Hà cúi đầu trả lời.
Lời Đồn
Lý ngự y tuyên bố mỗi y đồng tương ứng với từng ngự y xong liền dẫn 12 người đến dãy nhà ở phía sau. Dãy nhà ở phía sau có một gian thông phòng 12 người, hàng năm chuyên dùng để cho đồng ở, Lý ngự y nhìn lướt qua mọi người rồi nghiêm túc nói: "Mặc kệ các ngươi là đệ tử ở nơi nào, vào Thái y viện rồi thì đều là môn sinh của Thái y viện, không phân chia cao thấp, cũng mặc kệ gia thế các ngươi như thế nào, một khi đã vào Thái y viện rồi cũng đều là y đồng của Thái y viện, không phân biệt sang hèn, không được kéo bè kết phái, càng không được chèn ép gây sự sinh chuyện với nhau, có hiểu không?"
"Dạ hiểu." Mọi người rốt rít gật đầu.
Lý ngự y hài lòng gật đầu nói tiếp: "Các ngươi từ từ thu dọn đi, Lê Tử Hà, ngươi đi theo ta."
Lê Tử Hà khẽ gật đầu đi theo sau lưng Lý ngự y, lưu lại nhóm y đồng còn lại nghị luận ầm ĩ.
"Sáng nay không phải các ngươi đã được chứng kiến rồi sao? Cái tên gọi là gì, Lê gì đấy, đầu mới ngước lên chưa được một nửa, chưa nói hai lời đã bị vung cho một cái tát, cha ta nói á. . . ." Nói tới đây, người nọ nhỏ giọng xuống hẳn, nhưng vì tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn, cho nên dù nhẹ giọng cỡ nào vẫn rõ ràng truyền tới trong tai Lê Tử Hà: "Diêu phi điêu ngoa ương ngạnh, cả Hoàng thượng cũng dám mắng, thế nhưng ân sủng lại không hề giảm, tất cả đều là bởi vì Quý hoàng hậu năm xưa."
Lời này vừa nói ra, bên trong thông phòng liền "xôn xao" tựa như bầy ong vỡ tổ, đủ loại giọng tranh nhau hỏi tới.
"Quý hoàng hậu không phải chết vì khó sinh sao? Có quan hệ thế nào với Diêu phi?"
"Toàn gia của Quý phủ năm đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả? Cha ta chưa bao giờ nói với ta, ngươi nói nhanh lên đi. . . ."
"Có người nói Quý hoàng hậu chưa có chết, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy. . . . . ."
". . . . . ."
"Khụ khụ, dùng lại!" Vẫn là giọng của con trai Phó tổng quản Ngự lâm quân gì đó, có chút đắc ý khôi phục âm lượng vốn có nói: "Diêu phi chính là thị nữ bên cạnh Quý hoàng hậu năm xưa, được xem như lấy thân phận nha hoà