Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342603

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2603 lượt.

ng nói: "Sư phụ, sư phụ, người mau vào đây, đang có người tới cửa khi dễ đệ tử kìa."
Hai hàng mi dài của Lê Tử Hà run lên, lúc này như sực tỉnh chống hai cánh tay muốn bò dậy, thế nhưng vừa mới dùng sức đùi phải đột nhiên đau nhói lại ngã trở về trên đất.
"Sư huynh, huynh. . . . Huynh té bị thương rồi, đừng có nhúc nhích." Thẩm Ngân Ngân luống cuống, hai tay dừng ở không trung không biết có nên tiếp tục đỡ Lê Tử Hà đứng dậy nữa hay không. Cuối cùng giũ tay xuống, hung hăng trừng mắt nhìn tên thiếu niên đứng sững sờ ở ngoài cửa.
Còn tên thiếu niên nọ thì đang trầm tư, hắn chưa từng thấy qua nam tử nào mà yếu ớt đến vậy, dù cho là một đứa bé cũng sẽ không chỉ đẩy nhẹ một cái liền bị ngã. . . .Lại còn. . . .Không gượng dậy nổi?
Thẩm Mặc vốn đã xuống đến chân núi những nhớ đến dáng vẻ của người thiếu niên có vẻ vội vàng mình gặp ở dọc đường, không hiểu sao cứ cảm thấy không yên lòng đành đi ngược trở về. Vừa về đến còn chưa kịp vào nhà thì đã nghe thấy tiếng hô to của Thẩm Ngân Ngân, vội thoắt người phóng nhanh vào trong viện.
"Ngươi là ai?" Thẩm Mặc liếc nhìn tới hai tên đồ đệ chẳng ra làm sao của mình rồi lại nhìn về phía thiếu niên.
Núi Vân Liễm của Thẩm Mặc rất ít có người ngoài tìm đến, người biết hắn đều hiểu rõ hắn không thích bị người khác quấy rầy, muốn trị bệnh cũng chỉ có thế đến tìm hắn vào mấy ngày hàng tháng khi hắn xuống núi.
Thiếu niên nọ vừa nghe thấy giọng điệu lẫn khí thế của người mới tới, hơn nữa nha đầu kia còn gọi hắn là sư phụ thì ngay lập tức đoán được hắn chính là Thẩm Mặc, liền thu hồi vẻ bỡn cợt trên mặt đứng thẳng người dậy còn có chút khẩn trương nói: "Ta là Trịnh Hàn Quân."
Thẩm Mặc nhíu lông mày lạnh giọng nói: "Vậy ngươi có thể xuống núi rồi."
Dứt lời, khom người xuống bế Lê Tử Hà lên đi thẳng vào hậu viện.
Thẩm Ngân Ngân vốn muốn đuổi theo, nhưng thấy Trịnh Hàn Quân không hề có ý định muốn rời khỏi thì nhướng nhướng hai hàng lông mày đồng thời còn vỗ vỗ hai tay vào nhau. Nếu hôm nay không đuổi được tên này xuống núi thì mình thề hai tháng không ra khỏi cửa cũng không xuống núi!






Ba Năm Thich-Truyen-VN
Thẩm Mặc bế Lê Tử Hà lên ôm vào lòng, đầu chân mày quấn bện vào nhau cả một lúc lâu vẫn chưa chịu giản ra. Biết được cơ thể “hắn” không tốt nhưng không ngờ lại yếu ớt đến vậy, ngã nhẹ xuống đất cũng có thể bị gãy chân.
Lê Tử Hà bức rức không yên cựa quậy người muốn đứng xuống thử tự mình đi, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến nàng hơi khó chịu. Tuy rằng cơ thể này chỉ có 12 tuổi nhưng tâm trí thì đã hơn 20 rồi, nam nữ thụ thụ bất thân đạo lý này nàng vẫn hiểu rất rõ, để cho một người đàn ông ôm mình ở trong ngực như thế thực sự không hợp lễ nghĩa.
"Muốn tay cũng bị gãy luôn hay sao?" Trong lời nói của Thẩm Mặc còn xen lẫn vài phần tức giận nhưng lời vừa nói ra liền cảm thấy có chút hối hận. Thường ngày dù cho Thẩm Ngân Ngân gây rối như thế nào đi nữa hắn biết dù gì nó cũng chỉ là mộ đứa bé nên cũng không thấy tức giận. Không hiểu vì sao ngược lại đối với Lê Tử Hà, cho dù bị thương không phải là lỗi của “hắn” ấy nhưng trong lòng cũng không hiểu bởi do đâu bỗng nảy sinh nỗi tức giận vô cớ?
Lê Tử Hà chỉ từng trông thấy dáng vẻ ôn nhu không màng danh lợi của hắn chứ chưa bao giờ nghe hắn dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, vì vậy rũ đầu xuống không nhúc nhích nữa. Đột nhiên nhớ lại thời điểm ba tháng trước, nàng cũng như thế này vùi ở trong ngực hắn theo hắn lên núi. Đông qua Xuân đến, thời tiết không còn lạnh lẽo bức người nữa nhưng ngực của hắn lại vẫn ấm áp như khi đó.
"Nếu ta đã nhận ngươi làm đồ đệ, một ngày là thầy cả đời là cha, không cần phải kiêng dè với ta như thế, bỏ chăn xuống được không?" Thẩm Mặc tránh né vấn đề nghi hoặc của Lê Tử Hà, khom người kéo nhẹ tấm chăn trong tay Lê Tử Hà.
Thì ra đã sớm bị nhận ra rồi, sâu trong đáy lòng Lê Tử Hà thầm thở dài. Suy cho cùng Thẩm Mặc là người thông minh, dù mình có cố gắng né tránh không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, chỗ nào có mặt hắn thì luôn đề cao cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn không thể gạt được hắn.
Thẩm Mặc vén chăn lên, kiểm tra mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, một tay bóp nắn qua lại không có chỗ nào bị thương, sau đó cầm lên bàn tay phải của Lê Tử Hà bắt đầu dò mạch, sau một hồi lâu nói: "Để ta bảo Ngân nhi sắc chút thuốc, uống xong nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi thôi."
Lê Tử Hà gật đầu, nếu hắn không hỏi thì nàng cũng sẽ không nói.
"Sư phụ. . . ." Thấy Thẩm Mặc muốn rời đi, Lê Tử Hà bỗng gọi hắn lại nói: "Đệ tử muốn học võ."
Hôm nay nàng mới phát hiện ra Thẩm Mặc là biết võ công. Nghĩ cũng đúng, hắn thường đi lại trong giang hồ, lại không có gia tộc che chở, biết chút công phu cũng rất bình thường, nếu mình cũng có thể học được một ít mai này nhất định sẽ có lúc hữu dụng.
Thẩm Mặc dừng bước, trong lòng chợt căng thẳng, nghĩ tới nàng là thân nữ nhi mà không khỏi nảy sinh vài tia thương tiếc, xoay người thở dài nói: "Xương đùi của người từng bị trọng thương đã làm ảnh hưởng tới xương c