XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341347

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1347 lượt.

r>“…Cậu…cậu chủ?! Cậu ấy phát hiện ra tôi rồi à?”.
“Người ở cả con đường này đều đứng lại chiêm ngưỡng cô đấy, không bị phát hiện cũng khó!”.
Diêu Tiền Thụ quay đầu lại, “Há!”, chỉ thấy người qua đường nào cũng nhìn chằm chằm vào cô và Hắc Thủ Đảng bằng ánh mắt chiêm ngưỡng động vật quý hiếm.
Mấy người qua đường này sao lại làm bại lộ tung tích của cô chứ!
Diêu Tiền Thụ cúi đầu đi tới trước mặt cậu chủ, đang tính nhận suy nghĩ của mình không đúng, thái độ hèn mọn, hành vi lỗ mãng, nhưng câu nói đầu tiên của cậu chủ lại là…
“Khăn tay”.
“Dạ?”.
Cô ngẩng đầu, nhìn cậu chủ đáng thương bị cô gái xấu xa đổ café vào người, lại nhìn lướt qua Nhược Nhược cầm khăn tay nhưng rõ ràng là bị cậu chủ lấy khuỷu ta chắn bên ngoài, không để cô ta tiến tới cạnh mình.
Cô lập tức hiểu ý, nhất định cậu chủ không thích bị người khác dùng khăn tay rẻ tiền chạm vào.
Cô không nói nhiều, nhanh nhẹn lôi cái túi Do­rae­mon tri kỉ ra, rút khăn tay dâng lên.
“Lười cái gì, qua lau giúp tôi”.
“Cậu chủ, cậu bảo em ạ?”.
“Không phải à?”.
“Vâng vâng vâng!”. Cậu chủ cho phép cô tới gần rồi, cô mừng rỡ cầm khăn tay lau giúp cậu chủ, nhưng…
“Cậu chủ, hình như lau không được ạ”.
Cậu chủ cau mày.
Cô lập tức mở túi, rút một chiếc áo sơ mi đen được là thẳng tắp, một cái quần bò tụt màu xám ra trong nháy mắt như làm ảo thuật. Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, rón rén thì thầm vào tai cậu chủ.
“Quần lót của cậu có ướt không?”
“…”.
“Coi bộ ướt rồi. Không sao, có em ở đây rồi, may là em có mang theo cho cậu, em biết quần lót của cậu chủ bình thường chẳng hiểu sao cũng ướt mà, nhất định là cậu sẽ dùng tới nó nha! Cot­ton 100% đó, rất thoải mái đó!”.
Cô nói xong cúi đầu tìm quần lót, lại bị tiếng kêu hoảng hốt của Nhược Nhược làm giật mình.
“Cô là… cô là cô gái hôm qua!”.
“Tôi?”.
“Muốn giả ngu trước mặt tôi à? Hôm qua Thành nói rồi, cô là vị hôn thê của anh ấy”.
Bên cạnh đột nhiên phóng tới một luồng ánh sáng lạnh, từ hướng của cậu chủ.
“Cô Nhược… Nhược, cô hiểu lầm rồi, tôi với anh Thư…”.
“Sao cô biết tên của tôi? Anh ấy nói cho cô à? Ngay cả chuyện của tôi mà anh ấy cũng dám nói với cô, xem ra quan hệ của hai người đúng là rất tốt nhỉ!”.
“Tôi với anh Thư mới gặp nhau một lần thôi”. Tên là cô nghe trộm được mà…
“Ở đâu?”. Không đợi cô giải thích hết, giọng nói lạnh lùng của cậu chủ đột nhiên vọng tới.
“Ở một quán café”. Giọng của cô nhỏ xuống.
“Làm gì?”.
“Đi… xem mắt”. Giọng vẫn thì thầm.
“Còn hôm qua?”.
“Thì… không cẩn thận, ngẫu nhiên, vừa lúc, em cũng không biết phải nói như thế nào…”.
“Lời tôi nói cô coi như gió thoảng bên tai?”.
“Cậu chủ, không có đâu! Em không dám…”. Cô muốn giải thích, nhưng đụng phải ánh mắt lạnh băng của cậu chủ, giọng lại nhỏ xuống.
“Tôi đã nói gì?”.
“Không được cậu chủ cho phép, em không thể tự ý đi tìm đàn ông, không thể lén đi xem mắt, người đàn ông em lấy phải được cậu chủ đồng ý, người cậu chủ không thích, em không thể lén gặp mặt…”.
“Cho nên sao? Cô lén gặp tên đàn ông kia sau lưng tôi à?”.
Cái giọng chua lét kia của đàn anh nghe ra đúng là kì lạ, Nhược Nhược ngồi cạnh nghe thấy không chịu nổi nữa, hừ lạnh nói, “Anh này, cô gái này rốt cuộc là ai? Cô ta vẫn lén lút theo dõi em đấy”.
“…”.
“Không phải cũng là vị hôn thê của anh chứ? Nên nhớ hôm qua cô ta được coi là vị hôn thê của người đàn ông khác đấy”.
Cô bị ba chữ “vị hôn thê” làm cho chết đứng, lúng túng nhìn cậu chủ, tính cầu cứu, nhưng thấy cậu lạnh lùng quay đi, lời nói đổ lên người cô như băng đá…
“Cô ta chẳng là gì cả, chỉ là người hầu thôi”.
Một người hầu không vâng lời, không tiện dụng cho lắm.
Đây không phải thân phận vốn có của cô sao? Tại sao nghe cậu chủ nói thẳng với mình như thế, lại cảm thấy có chút đau lòng, có chút bất lực chứ?






Cậu chủ, xin cậu đừng kể chuyện cười nhạt nữa!
Từ quán café trở về, Diêu Tiền Thụ chẳng còn thấy cậu chủ dễ chịu nữa.
Bản mặt vốn dĩ lạnh lùng như bị bỏ vào ngăn đá tủ lạnh lại được chỉnh hình lần nữa, nhiệt độ đã giảm xuống quá phạm vi nhận thức của nhân loại.
Cậu không để ý tới cô, cứ liên tục hẹn hò với Nhược Nhược, kệ cho cô đi theo cậu đưa nước, đưa cơm, đưa quần lót, cậu không thèm nhìn cô. Chỉ thỉnh thoảng lúc nói chuyện điện thoại mới nghe được giọng của cậu.
“Sao tôi biết được phải chọn hoa gì, cứ chọn đại là được rồi”.
Trong thủy cung, qua lớp kính dày và nước biển xanh thẫm, cô thấy tay Nhược Nhược bắt đầu khoác lên cánh tay cậu chủ, cậu chủ không tránh cô ta.
Trong công viên trò chơi, cô đi lẻ bị mời lên hàng ghế đầu tiên của tàu lượn, hết một lượt chơi, cô lén trốn tới cạnh thùng rác nôn ọe một chặp như điên.
Dạ dày cứ nhộn nhạo cả lên, đột nhiên một bình nước khoáng đưa tới trước mặt, cô liền nói câu cảm ơn, nhận lấy bình nước, nhưng phát hiện người đưa nước lại là Nhược Nhược.
“Cô hầu nhỏ này, cô mệt chưa hả? Quấy rối người khác đi hẹn hò rất vô giáo dục đó, cô muốn sao mới chịu đi về đây?