Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342159

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2159 lượt.

r>Hôm đó, sau khi chủ trì xong một cuộc họp, Mặc Trì liền tới phân xưởng tìm hiểu tiến độ sản xuất. Đến chiều tối, anh cảm thấy hơi mệt, vì thế sau khi rời công xưởng, một mình anh tới bên bờ biển. Gió lạnh từ biển thổi vào khiến Mặc Trì ho liên tục nhưng trong lòng anh lại cảm thây thoải mái dễ chịu. Anh nhìn về phía xa nơi đường chân trời giao cắt với biển xanh. Tư Tồn đang ở bên kia bờ đại dương. Nửa năm nay, cô đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Cô thật sự đã biến mâ\'t rồi hay sao?
Anh biết anh yêu cô, thế là đủ rồi. Tình yêu này có thể nâng đỡ anh đi qua những tháng ngày khó khăn nhất, chắc chắn cũng sẽ giúp Tư Tồn sống tốt ở bên kia đại dương.
Cô thông minh đến thế, anh dám chắc cô còn lâu mới tin rằng anh không yêu cô.
Mặc Trì cười, nói khẽ với gió biển: “Tư Tồn, em hãy bảo trọng nhé! ”
Gió biển nhè nhẹ thổi qua, hình như Mặc Trì nghe thấy Tư Tồn đang gọi tên anh. Mặc Trì nhíu mày, chắc vì quá nhớ cô nên anh mới tự tạo ra ảo giác này. Am thanh đó rỗ ràng hơn khiến Mặc Trì bất giác quay đầu lại nhìn. Anh nhìn thấy ở nơi không xa, một dáng hình mặc váy đỏ đang chạy về phía anh. Tà váy tung bay trong gió, mái tóc ngắn tự nhiên đang đùa với gió. Dáng hình thân thuộc đó, khuôn mặt thân thuộc đó nếu không phải Tư Tồn còn có thể là ai?
Mặc Trì đột nhiên như vừa chợt tỉnh cơn mơ, anh chạy về phía Tư Tồn. Chân giả anh vừa lắp nên việc đi lại vẫn chưa được tô\'t lắm. Tư thế của anh giống như đang chạy nhưng thực tế còn chậm hơn đang đi. Mỗi bên chân của anh phải đặt vững xuống đất mới có thể nhấc được bước tiếp theo. Cuối cùng họ đã đứng trước mặt nhau, sau đó không còn ngại ngần gì nữa, họ ôm lấy nhau.
Rất lâu sau đó, hai người mới buông tay ra. Tư Tồn vùi đầu vào lòng Mặc Trì, nước mắt cô làm ướt thẫm áo sơ mi của anh. Mặc Trì nâng niu khuôn mặt Tư Tồn và dịu dàng hôn cô. Tư Tồn khẽ nép vào lòng Mặc Trì, thủ thỉ nói: “Không phải anh đã nói không còn yêu em nữa sao?”
“Em hãy quên những lời mất trí đó đi. Nằm trong bệnh viện lâu quá, anh đâm ra lẩn thẩn đấy mà”.
“Sau này anh không được phép nói là không cần em, kể cả lúc bị bệnh hay khi công ty phá sản”.
Mặc Trì cười: “Anh làm gì đến mức lúc nào cũng đen đủi như thế?” Tư Tồn lại nũng nịu: “Kể cả lúc anh làm ăn phát đạt cũng không được phép nói như vậy”. Mặc Trì ôm lấy cô thật chặt, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: “Được rồi, từ nay về sau chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa nhau nữa. Được chưa nào cô bé?”
Tư Tồn sụt sịt mũi: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, không được đuổi em đi đấu đấy”.
Trong mắt Mặc Trì đột nhiên hiện lên vẻ ưu phiền: “Nhưng em còn cuộc sống, sự nghiệp ở Mỹ...”
“Tất cả chấm dứt rồi. Em đã cho kết thúc mọi hoạt động của CCR trên nước Mỹ, bồi thường cho cổ đông, sau đó dự định sẽ bắt đầu gây dựng lại ở Trung Hoa”.
Mặc Trì cảm thâV vô cùng kinh ngạc, như không tin vào tai mình, liền hỏi lại: “Em quay lại Trung Hoa thật sao?”
Tư Tồn gật đầu nói: “Di nguyện của ba em là lá rụng về cội. Em đã an táng di cốt của ba ở Thượng Hải. Em nghĩ, ba hi vọng con gái và công ty của ba sẽ cùng ông trở về Trung Hoa”.
Tư Tồn mỉm cười rồi nói tiếp: “Hiện nay, Cruise đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của CCR ở Mỹ. Kế hoạch đầu tư vào Trung Hoa bị hoãn lại suốt thời gian qua đã được khởi động trở lại. Cồng ty mà anh ấy lựa chọn hợp tác chính là Tư Chi Thanh, chỉ có điều quy mô của Tư Chi Thanh bây giờ chưa đủ lớn. Nếu em góp vốn, không biết ý của ngài Giám đốc thế nào?”
“Anh không cần em góp vốn nhưng anh lại có hứng thú với nội dung về điều khoản hợp tác”.
Tư Tồn cười nói: “Được thôi. Chúng ta về văn phòng của anh, em sẽ đưa anh xem bản fax của Cruise”.
Đột nhiên Mặc Trì kéo Tư Tồn lại: “Hôm nay chúng ta không nói chuyện làm ăn. Anh có chuyện khác nhất định phải nói với em .
“Chuyện gì cơ?” Đôi hàng mi của Tư Tồn khẽ chớp chớp.
Mặc Trì cầm tay Tư Tồn, anh hồi hộp tới mức run lẩy bẩy. Cùng lúc đó, nhịp thở của anh trở nên gấp gáp. Tư Tồn lo lắng hỏi: “Mặc Trì, anh thấy thế nào rồi? Chỗ nào không được khỏe sao?”
Mặc Trì nắm chặt tay cô, anh đeo một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương lên ngón tay áp út trên bàn tay trái của cô. Mặt Tư Tồn ngẩn ra không hiểu gì: “Mặc Trì, anh muốn làm gì?”
Mặc Trì mồ hôi đầm đìa, căng thẳng nói: “Tư Tồn, em có đồng ý làm vợ anh không?” Nói rồi, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, chỉ sợ cô sẽ nói ra đáp án khiến lòng anh đau nhói.
Tư Tồn nhìn chiếc nhẫn, khuôn mặt thoáng ửng đỏ: “Anh đã đeo nhẫn lên tay em rồi, em có còn cơ hội nói “không” nữa không?”
Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc nãy vì quá hồi hộp, anh lảo đảo suýt nữa ngã soài lên bờ cát. Tư Tồn nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay anh.
Nước biển nhuốm màu vàng rực rỡ của ánh chiều tà. Hai người bước đi chầm chậm, thì thầm nói chuyện. Mặc Trì xúc động nói: “Rõ ràng chúng ta đã kết hôn mười một nãm rồi, vậy mà hôm nay anh mới chính thức cầu hôn em”.
“Anh đang cầu hôn em ư? Rõ ràng là ép hôn chứ, nhẫn đeo vào tay rồi mới chịu cầu hôn”.
“Không phải như vậy đâu, chỉ vì anh sợ em không đồn