
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1342004
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2004 lượt.
ngã xuống, chân mày của Ôn Viễn liền nhíu lại.
Ôn Hành Chi thấy thế liền hỏi:"Sau này vẫn còn muốn trượt sao?"
Ôn Viễn méo miệng, đá đá chân anh: "Đều tại anh bắt em đi giày này, nến mới không phát huy được."
Ôn tiên sinh từ chối cho ý kiến, khom lưng ôm cô lên, ngồi xuống đặt cô lên đùi của mình. Ôn Viễn lúc đầu còn có chút kháng cự, dù sao nơi này còn có nhiều người như vậy, nhưng ngồi trên đùi anh, lại được dựa vào trong ngực thật sự rất thoải mái, do dự một lát, liền bình tĩnh lại. Rồi từ từ, ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại thấy xung quanh mình còn yên tĩnh hơn trước kia. Ôn Viễn vùi ở trong ngực của anh, bị áo khoác ngoài bao quanh, ấm áp không muốn nhúc nhích. Bên tai truyền đến tiếng lật sách, cô định thần nhìn lại, thì ra là tay Ôn Hành Chi đang cầm một quyển sách, Ôn Viễn liếc nhìn, không cảm thấy hứng thú liền xoay đầu đi chỗ khác
Có lẽ cảm thấy người trong ngực có động tĩnh, Ôn Hành Chi khép sách lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy hai mắt cô đã mở to, liền nói: "Còn có một chút nữa thôi, ngủ tiếp một lúc nữa đi."
"Không mệt nữa rồi." Cọ cọ vào cổ áo khoác ngoài, Ôn Viễn ngả đầu lên trên bả vai của anh.
Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn cô chăm chú một lát, rồi đưa tay vén tóc của cô ra sau tai. Lúc này Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì, lại ngẩng đầu lên hỏi anh: "Em có chuyện này muốn hỏi anh."
"Chuyện gì?"
"Trước đây không lâu, em đã gặp Trần Dao."
"Lúc nào?"
"Lúc anh ở bệnh viện chăm sóc ông nội." Cô vừa nghịch đồng hồ của anh vừa nói.”Cô ta nói, giữa anh và cô ta, có rất nhiều chuyện em không biết....." mắt nheo lại, Ôn Viễn nhìn anh chằm chằm.”Có phải vậy hay không?"
"Chuyện em không biết?" Anh lại thong thả ung dung lặp lại một lần.”Không nhớ rõ."
Nói xong, liền bị Ôn Viễn há mồm cắn vào cổ anh.
Lông mày của Ôn tiên sinh nhíu lại: "Không được lộn xộn, cẩn thận một lát nữa phải đi gỡ kim đấy."
"Ai bảo anh không nói thật." Cô liền mếu máo.
"Thật sự không nhớ rõ. Công việc của anh vốn đã đau đầu, còn phải xử lý chuyện của em nữa, nơi đó làm gì còn có tinh lực nhớ những thứ này? Còn nữa....." anh đột nhiên giữ chặt hai chân của cô.”Không được lộn xộn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Tự gánh lấy hậu quả?
Ôn Viễn có chút mê man nhìn anh, đợi đến lúc nhớ tới hiện tại mình đang ngồi ở đây, mới bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt liền đỏ rực lên.
Đồ lưu manh!
Sau khi truyền dịch hai ba ngày, bệnh của Ôn Viễn cũng đã đỡ hơn nhiều.
Nhưng xét thấy Ôn tiên sinh "Không thẳng thắn, thành khẩn", cho nên chiến tranh lạnh đơn phương vẫn không kết thúc. Hiện giờ Ôn Hành Chi vẫn không hề sốt ruột mà lại còn tăng thêm mấy phần thích thú.
Năm cũ vừa qua, tết âm lịch cũng sắp đến. Bởi vì Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu khởi hành vội vàng, nên trong nhà đồ dùng cho năm mới trong nhà cũng chưa được sắm sửa nhiều, vì vậy nếu bọn họ muốn đón năm mới ở chỗ này thì phải đi lên thị trấn một chuyến để mua thêm đồ.
Sáng sớm hôm nay, Ôn Hành Chi lái xe chở Ôn Viễn đi đến siêu thị trung tâm ở thành phố W. Trên đường đi biểu hiện của Ôn tiên sinh đều hết sức bình tĩnh, cho đến lúc đẩy shopping cart đi vào bên trong, nhìn dòng người hối hả tấp nập, chân mày lúc này mới khẽ nhíu lại.
Trước đây về thị trấn A đón năm mới, đều là đêm ba mươi mới tới nơi, khi đó Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu đều đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, ngay cả sủi cảo trong đêm giao thừa anh cũng không cần động tay động chân, vì vậy rất ít khi phải bận tâm ở phương diện này.
Ôn Viễn trợn tròn mắt hỏi: "Cái gì?"
Ôn Hành Chi không lên tiếng, đẩy xe lướt qua đám người đi thẳng tới kệ hàng thứ hai đếm từ dưới lên. Ôn Viễn tò mò đi theo phía sau, chờ đến lúc nhìn thấy thứ mà anh chuẩn bị bỏ vào shopping cart, mặt liền đỏ lên như gấc.
"Anh...Anh mua cái này làm gì?"
"Tất nhiên là cần dùng rồi." Cánh tay dài duỗi đến bên cạnh cô, Ôn Viễn nhìn người nào đó quả thật muốn chết rồi. Cái thứ bắt đầu bằng chữ D này có phải là khắc tinh của cô không? Tại sao mỗi lần tới đều phải đi đến nơi này chứ? !
"Vậy anh nhanh lên một chút!" Ôn Viễn đỏ mặt thúc giục, mua vật này còn cần phải nghiên cứu lâu như vậy sao?
"Xong rồi !"
Cô tùy tiện cho một hộp vào shopping cart, Ôn tiên sinh liền cầm lên quan sát, rất có thâm ý mà nói ra mấy chữ: "Số nhỏ?"
Anh liếc nhìn cô, Ôn Viễn cảm thấy trên cổ thật lạnh, không thể làm gì khác hơn là vô cùng xấu hổ trả về chỗ cũ. Ôn Hành Chi chỉ vểnh vểnh môi, quyết định tự chọn. Ôn Viễn đặc biệt muốn đào cho mình một cái hố để giấu mặt vào đó.
"Được rồi, Ôn Viễn." Anh vỗ vỗ đầu của cô nói: ”Anh sẽ không trách em đâu."
"Em còn lâu mới áy náy!" Cô hung hăng đạp xuống chân của anh một cái, rồi ngẩng đầu, chạm vào nét cười vụt thoáng qua trong mắt anh, không nhịn được mếu máo.”Anh muốn ở trước mặt mọi người trắng trợn trêu chọc em sao! Mục đích của chúng ta là đi mua đồ tết, anh chính là cái đồ hôn quân!"
Hôn quân Ôn tiên sinh đem toàn bộ kháng nghị của cô gái nhỏ thu vào, mặt không đổi sắc ôm cô đi tính tiền: "