XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341988

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1988 lượt.

.






Mặc kệ là phiền phức có tự nhiên tìm tới không. Nếu như chú ấy đã yêu cầu, thì cô sẽ phải chấp nhận yêu cầu của chú ấy thôi.
Giữa trưa thứ sáu, bạn học Ôn Viễn lưng mang cặp sách, cả người hớn hở chạy tới trước cổng trường. Đứng ở trước cửa trường học cô tìm một vòng trong đám xe, cũng không thấy chiếc xe màu đen với biển chữ số có chữ B đầu của Ôn Hành Chi. Cô rút điện thoại di động ra, kết quả là có một tin nhắn được gửi tới: "Bận họp. Tối nay sẽ đến. Tìm một chỗ gần trường học chờ chú."
Nhìn tin nhắn trước mặt, bạn học Ôn Viễn thở dài.
Chủ nhật này thành phố có một cuộc thi toàn quốc, nên bọn họ học xong buổi sáng thì được đi về rồi! Bởi vì cuộc thi toàn quốc này mượn phòng học của trường cô làm nơi để thi, bạn học Ôn Viễn lại bất hạnh bị bà mập bắt ở lại tổ chức trường thi.
Đây chính là phương pháp giáo dục của bà mập, nếu bạn làm sai, thì bạn phải chuẩn bị \'lao động cải tạo\'. Ở lại cùng cô còn có một học sinh nữ khác, nghe nói là lén đọc tiểu thuyết bị bà mập bắt được.
Ôn Viễn kéo tóc, mở sách ra. Lật vài tờ thì biểu cảm càng 囧.
Thì ra cô ấy thích xem loại sách này! Chả trách bị bà mập kéo lại bắt \'lao động cải tạo\', cái này, thật không tốt rồi
"Thực sự là không tốt rồi!"
Ôn Viễn lắc đầu như một bà cụ, nhưng ngón tay lại không thể khống chế mà lật tiếp. Cô căn bản không chú ý tới, có một bóng dáng đang nhẹ nhàng đi về phía cô. Đợi cho đến lúc cô đọc đến tim đập nhanh, mặt đỏ ửng. Bạn học Ôn Viễn không dám nhìn nữa, đóng cuốn sách lại thật mạnh, liều mạng lấy tay mình làm thành chiếc quạt gió mà quạt.
"Không nhìn, không nhìn... Không thể nhìn tiếp!" Nhìn tiếp sẽ xong đời, cái này toàn là thứ gì đâu không. Ôn Viễn nói lảm nhảm, bỗng nhiên từ trên đầu truyền xuống một giọng nói của nam.
"Đang xem cái gì?"
Bạn học Ôn Viễn lập tức giấu cuốn sách đi: "Cái gì cũng không xem! Tôi không xem gì hết!" Nói xong, cô phát hiện có điều gì đó không đúng. Hô hấp của cô ổn định lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mà trong nháy mắt cô hận không thể đào một cái hố để chôn chính mình.
Chính là Ôn Hành Chi!
"Ch...Chú!" Ôn Viễn mở to hai mắt, có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Ôn Hành Chi cũng không thèm liếc cô, trực tiếp cầm lấy cuốn sách cô đang giấu đi. Cầm ở trong tay, lật vài tờ xem.
Mí mắt của Ôn Viễn giật giật, nhìn động tác của anh. Cũng không kịp cảm thán ngón tay của anh có bao nhiêu thon dài, bao nhiêu đẹp. Trong đầu cô giờ chỉ có ba chữ to đùng: Cô xong rồi!
Tên sách viết rất đơn thuần - Cô vợ nhỏ của tổng giác đốc ác ma. Ôn Hành Chi cũng biết rõ thể loại của quyển sách này là gì rồi, nhưng mà anh vẫn kiên trì lật vài trang. Sau khi lật xong, anh đống quyển sách lại, nhìn Ôn Viễn, cuối cùng mở miệng: "Ngồi xuống trước."
"Hả?" Cô thấp thỏm hồi lâu chờ con dao treo trên đầu rơi xuống, không nghĩ tới kết quả lại như vậy. Trong lúc này Ôn Viễn có chút không dám tin, mãi cho tới khi Ôn Hành Chi ngồi xuống đối diện cô, cô mới từng bước đi về phía chỗ ngồi.
Nhân viên phục vụ canh thời gian mà đi tới.
Lúc Ôn Hành Chi đi vào thì cô đã chú ý rồi. Quán trà sữa này ở gần trường học, bình thường người tới quán trà sữa đều là học sinh cấp hai và cấp ba. Không dễ gì có một người đàn ông trưởng thành đi vào, dáng người cao gầy. Khuôn mặt tuấn tú, có thể nói là luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cô để thực đơn trước mặt Ôn Hành Chi: "Tiên sinh, anh muốn dùng gì?"
Giọng nói đầy dịu dàng đến Ôn Viễn cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Cô yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên phục vụ miệng cười, rồi lại yên lặng quay đầu đi.
Bản chất mê trai. Cô không cần so đo, không cần so đo.
Trong lòng cô yên lặng mà nói mãi một câu, sau đó nghe thấy giọng của Ôn Hành Chi vừa trong veo vừa lạnh lùng trả lời lại: "Cho tôi một ly nước ấm."
Hở? Trên thực đơn có món này sao? Ôn Viễn tò mò liếc nhân viên phục vụ, chỉ thấy cô ta nhanh chóng lấy tờ thực đơn lại, duy trì nụ cười ở khóe miệng, cười nói: "Xin chờ một chút."
Ly nước ấm rất nhanh được mang tới, Ôn Viễn cúi đầu. Dựa vào thính giác mà để ý nhất cử nhất động của người đối diện. Chỉ nghe thấy anh uống một ngụm nước, sau khi đặt ly nước xuống, thì gõ gõ vào bàn. Ôn Viễn bắt đắc dĩ phải ngẩng đầu lên.
"Nói đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Anh bình tĩnh hỏi cô, sắc mặt của Ôn Viễn trở nên đỏ ửng. Kéo kéo tóc của mình, ấp a ấp úng nói: "Cháu... Cháu có thể không nói được không?"
Ôn Hành Chi nhìn thấy cử chỉ mờ ám của cô, cũng không nói nhiều, ánh mắt liền rơi vào quyển tiểu thuyết đang mở để trên bàn.
Không lâu sau, thức ăn được mang lên. Đôi mắt của Ôn Viễn sáng lên, cầm chiếc thìa lên bắt đầu đối phó dĩa cơm rang trước mặt.
Sức ăn của cô không được tính là khỏe, thích ăn cay, kén ăn lại ăn cơm rất chậm. Cho nên lúc ăn cơm cùng Ôn Hành Chi, cô có chút không quen. Bởi vì khẩu vị của anh rất nhạt, với lại thích ăn đồ chay.
Ôn Viễn nhìn Ôn Hành Chi sắp xếp những lọ gia vị gọn gàng chỉnh tề trước mặt, do dự một chút mớ