
Tác giả: Không Hữu Cố Sự
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341160
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1160 lượt.
ồ xấu xa!
- Ừ , đột nhiên tôi muốn ăn thôi! - Lý do này khá hợp lý.
Tôi khinh khĩnh nhìn anh ta, không ăn ớt, đàn ông không ăn ớt sao mà lớn nổi? Nhưng ngay lúc này đây tôi phải thừa nhận rằng anh ta đích thực đã lớn rồi, thậm chí lớn lắm rồi. Thật bất công, Lâm Sảng này dọc ngang thiên hạ, đánh bại bao anh hùng, sao lần này lại nhìn nhầm một con sói tóm thành cừu non chứ? Hóa ra anh ta ăn ớt tàng hình, đúng là người có tiền có khác!
- Chúng ta đổi bát đi! - Tôi đẩy bát mỳ đến trước mặt anh ta.
- Sao thế? - Anh ta ngây ra nhìn tôi, tay với giấy ăn lau miệng.
- Tôi muôn thử món ớt tàng hình! - Tôi buột miệng.
- Nhưng mà tôi đâu ăn ớt? - Anh ta từ tôn nóỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
- Anh không ăn ớt ư? Anh dựa vào cái gì mà không ăn ớt? Chẳng nhẽ anh không biết tôi xinh đẹp và giỏi giang thế này là nhờ ăn ớt à? Anh dám khinh thường ớt à, sao anh lại có cái suy nghĩ điên khùng như vậy, anh...
Tôi còn chưa kịp nói xong đã thấy anh ta đổi bát mỳ cho tôi, làm tôi không kịp "phanh" lại, không biết có hạt "mưa xuân" nào bắn vào mặt anh ta không nữa.
Sau đó tôi ngồi nhìn anh ta ăn. Tôi cho ớt hơi quá tay, chẳng mấy chốc đã thấy trán anh ta lấm tấm mồ hôi, thế nhưng anh ta vẫn ăn ngon lành. Món mỳ này ngon đến thế sao? Nếu cay quá thì sao? Nếu mà anh ta bị đau dạ dày thì sao? Nếu bị trĩ thì làm thế nào? Tôi thấy hơi áy náy vì đã bắt anh ta ăn cay.
Lâm Diệu ăn nốt miếng cuối cùng, thậm chí còn uống hết nửa bát nước mỳ, lúc này mới thấy anh ta ngẩng mặt lên, mặt mày hả hê, gọi phục vụ đến dọn bát. Nhìn bát mỳ trắng chưa hề động đũa, mặt Lâm Diệu sa sầm xuống. Anh ta nhìn tôi, tức tối nói:
- Chị không ăn à?
- Đương nhiên là không ăn rồi, có dính nước bọt của anh rồi bảo tôi ăn kiểu gì? - Tôi nói như lẽ đương nhiên. Anh ta mải ăn quên cả rồi, ngay cả việc tôi không động đũa, anh ta cũng chẳng biết.
- Lâm Sảng... - Giọng Lâm Diệu càng lúc càng lạnh, mặt mày càng lúc càng sầm sì.
Tôi ái ngại gọi nhân viên phục vụ:
- Em ơi!
Nhân viên phục vụ còn chưa đi xa, thấy tôi gọi liền ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
- Bát mỳ này còn chưa ăn xong, em đã mang đi rồi à? - Tôi căn vặn.
- Chị bảo em mang đi còn gì! - Cô phục vụ ấm ức nói.
- Bát mỳ này là của anh này gọi đấy chứ, mặc dù chị bảo em cầm đi nhưng anh ta có bảo em mang đi đâu? Làm ăn không thể thế này, phải giữ chữ tín chứ?
Nhân viên phục vụ sầm mặt xuống, bực bội đặt bát mỳ lại bàn. Hầy, không thể không ăn, chỉ có điều mỳ mà không có ớt còn gì là mỳ? Tôi vừa ăn vừa liếc trộm Lâm Diệu, bộ dạng anh ta lúc này đang hớn hở lắm.
Đúng là gã con riêng khó hầu hạ! Chỉ có điều sao tôi phải hầu hạ anh ta chứ? Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, mày có tư tưởng dung túng cho anh ta từ khi nào thế?
Ăn xong chúng tôi về công ty. Trên xe, tôi cứ nhìn Lâm Diệu chằm chằm.
- Rốt cuộc chị đã nhìn đủ chưa? - Lâm Diệu cuối cùng không chịu được nữa liền lên tiếng.
- Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể thành thực nói với tôi không? - Tôi càng lúc càng cảm thấy anh ta thú vị.
- Hỏi đi!
- Anh yêu tôi à?
- Tôi hỏi Lâm Diệu.
- Làm sao tôi biết được?
- Chắc chắn không phải là thằng cu! - Tôi bực bội nói.
- Vậy thì là con gái!
- Không, là con trai, nhưng không có "thằng cu".
- Chị thật xấu xa! - Lâm Diệu bật cười.
- Tôi còn có thể xấu xa hơn đấy! Tôi còn hi vọng nó không có mông... Hi hi hi! - Tôi bật cười sằng sặc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại ứa ra.
Lâm Diệu không nói gì, anh ta im lặng suốt đoạn đường về.
Đàn bà lúc nào cũng mong muốn bên cạnh mình có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có, lại hết mực yêu chiều mình. Trước khi ngủ, họ thường chọn một người đàn ông nào đó mà mình thích để đưa vào trong câu chuyện tình cảm lãng mạn rồi thản nhiên biến mình thành nhân vật chính.
Thực ra tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ, tôi từng nằm mơ được cùng một minh tinh nào đó đên Trùng Khánh, sau đó đứng bên cạnh anh, khoác tay anh đi qua đám đông người hâm mộ. Đây cũng là một câu chuyện nực cười nhất thế kỷ. Tôi phải thừa nhận rằng tôi có sở thích này.
Vì vậy khi Trương Hạo xuất hiện, minh tinh tưởng tượng bên cạnh tôi lập tức biến thành anh ta, anh ta rõ ràng là hiện thực hơn minh tinh.
Kể từ khi ở bên Trương Hạo, lúc chán nản thường nhờ anh nhổ tóc sâu. Thực ra tôi cũng chỉ có dăm ba sợi tóc bạc, thế nhưng Trương Hạo giỏi lắm, nhổ hết tóc trắng anh ta liền quay sang nhổ cả tóc đen của tôi. Tôi nổi trận lôi đình, nhảy lên đánh cho anh một trận.
- Cái tóc ấy có xu hướng biến thành tóc trắng rồi mà! - Trương Hạo chống chế
- Anh đang nói đến gàu phải không? - Tôi trợn mắt lườm Trương Hạo.
- Sau này em đừng nhuộm tóc nữa, chẳng ra đỏ cũng chẳng ra trắng, anh không thích thế đâu!
Tôi cướp mấy cái tóc trên tay anh, đếm từng sợi, vừa đếm vừa nói:
- Sợi này mọc vào lần đầu tiên anh thúc hàng. Sợi này mọc vào lần thứ hai anh thúc hàng, sợi này mọc vào lần thứ ba...
Trương Hạo nhăn nhó:
- Chẳng nhẽ khách hàng của côn