
Tác giả: Không Hữu Cố Sự
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341180
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1180 lượt.
ng bản thân rồi. Tôi còn chưa kịp cho anh ta một cái tát thì môi anh ta đã rời hỏi môi tôi. Lâm Diệu móc trong ví ra mười nghìn, đặt vào tay tôi, mỉm cười tiếp tục lái xe.
Tôi ngốc sao? Để cho anh ta hôn như vậy?
- Dừng xe, tôi muốn xuống xe! - Tôi gào lên. - Anh là đồ biến thái, anh là đồ cặn bã, anh dám… anh dám… anh dám mang cả mười nghìn tiền mặt trong người à?
Tôi đang nói cái gì vậy? Tôi mang bản thân ra rao bán lại còn trách người ta mang đủ tiền sao? Ôi mẹ ơi, mẹ có thể tin đã sinh ra một đứa con gái như con không cơ chứ?
- Lâm Sảng, chị muốn vào viện lần nữa à? Nhân tiện dẫn tôi theo?
Lúc này tôi mới phát hiện ra là tay mình đang giữ chặt vôlăng, còn chân thì đạp loạn xa.
- Anh lái xe cẩn thận chút đi, tôi còn chưa mua bảo hiểm đâu! - Tôi dừng giằng co, tạm thời ngồi yên một chỗ.
Lâm Diệu lại bật cười thích thú, tôi nhét tiền vào trong ví, mang kính mắt ra, cố ý lắc lắc cái đầu.
Lâm Diệu quả nhiên trúng kế:
- Chị cận thị à?
- Đúng thế!
- Sao trước đây không thấy chị đeo kính?
- Trước đây cảm thấy vẫn ổn, không đẹp vẫn nhìn rõ mọi thứ, gần đây thì không ổn rồi, bắt đầu không nhìn rõ ai với ai cả!
- Không nhìn rõ người á? - Lâm Diệu căng thẳng hỏi.
- Đúng thế, nếu tôi mà nhìn rõ anh thì ban nãy tôi phải ra cái giá là một trăm nghìn mới phải! - Lúc này tôi mới bắt đầu cười.
- Không thành vấn đề, chị có ra cái giá một triệu tôi cũng trả! - Lâm Diệu chẳng hề để bụng, ngoảnh đầu lại nói. - Chỉ có điều là tiền âm phủ, tôi sẽ đốt cho chị.
Tôi thừ người, cái thằng nhóc này, anh ta học cách đối đáp tôi từ bao giờ thế nhỉ?
Xe dừng lại trước toà chung cư nơi Lâm Diệu ở, tôi hơi bất ngờ, chỉ có điều lúc này tôi không muốn về nhà, tôi không biết về nhà rồi nên giải thích thế nào với hai cụ, cũng có thể bố mẹ tôi đã biết rồi, nhưng tôi vẫn không biết làm sao để đối mặt với ánh mắt không biết xót thương hay oán trách của họ. Tôi đã mệt lắm rồi.
Vào nhà, Lâm Diệu lấy bộ quần áo ngủ của tôi từ trong tủ ra, ra hiệu bảo tôi đi tắm.
Tôi ngửi bộ quần áo ngủ, có mùi vị của nắng, chắc đã được giặt sạch sẽ. Tôi ngồi rất lâu trong phòng tắm, đầu óc nặng trình trịch như vô cùng tỉnh táo. Tôi không phải một con bé ngốc nghếch, nhớ lại sự xuất hiện của Lâm Diệu, đến lúc này, điều duy nhất tôi có thể kết luận là: Lâm Diệu đã đem lòng yêu tôi. Cái kết luận này khiến cho tôi cảm thấy phấn khích.
Con riêng… nghĩ đến cái thân phận này… tôi lại bắt đầu đau đầu. Lâm Sảng tôi có tài đức gì mà đòi gả vào gia đình quyền quý?
Tôi nói tôi muốn ngủ, sau đó đi vào phòng ngủ của Lâm Diệu, phát hiện ra trên đầu giường có một bao thuốc đã bóc, tôi liền rút ra và châm lửa.
Cuối cùng cũng chờ được đến khi y tá gọi tên mình. Tôi ủ rũ đi vào phòng khám.
- Sao thế? Lại đến xin giấy chứng nhận à? - Doctor Hoàng đã rất quen thuộc với tôi. Hồi trước lúc còn đi học, mỗi lần đến đây tôi đều giả bộ đau bụng, đau không chịu nổi, sau đó xin giấy chứng nhận của chỗ anh nhằm danh chính ngôn thuận bùng học. Mới đầu anh không chịu giúp tôi, mặc dù cái mặt nhăn nhó của tôi rất có sức thuyết phục nhưng bác sĩ luôn có cách quan sát riêng, chỉ cần nhìn qua là biết ngay tôi giả bộ. Anh nói đấy là đạo đức nghề nghiệp, anh còn nói anh là thiên thần áo trắng. Tôi không để anh nói hết, liền chuẩn bị cởi quần…
- Em làm cái gì thế hả? - Doctor Hoàng toát mồ hôi.
- Có phải anh muốn kiểm tra không? - Tôi cười gian xảo.
Cuối cùng, nói theo cách của anh thì anh đã làm trái với lương tâm, đi ngược với đạo đức nghề nghiệp của mình. Thậm chí còn hết lần này đến lần khác đi ngược và làm trái. Chỉ có điều khi tôi không cần giấy chứng nhận vẫn có thể bùng học được thì tôi cũng đã trở thành khách quen của anh rồi. Nguyện nhân do bệnh dạ dày của mẹ tôi, nhất định phải có thuốc của anh mới ổn định được
- Bác sĩ Hoàng, anh nhìn xem em có bị cái gì không? - Tôi chìa nắm tóc rụng ra trước mặt anh, mặt mày ủ dột.
- Bị cái gì là bị cái gì? Có bầu ư? - Doctor Hoàng ngơ ngác.
- Có bầu mà bị rụng tóc ư? - Tôi nổi cáu. - Trước đây em không bị rụng tóc bao giờ, gần đây cứ chải đầu là thấy rụng hẳn ba sợi tóc, anh nói xem, liệu em có bị bệnh nan y không?
Doctor Hoàng nhìn tôi bằng vẻ mặt thương cảm:
- Rụng hẳn ba sợi cơ à? Sao mà rụng lắm thế nhỉ? Gần đây cô đang suy nghĩ gì thế?
- Đàn ông! - Tôi thành thật đáp. Đúng vậy, Trương Hạo này, Lâm Diệu này, không thể không nghĩ được.
Doctor Hoàng ngây người ngạc nhiên, sau đó giúp tôi đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể rồi bảo:
- Huyết áp hơi thấp, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, chắc là không bị cái gì đó đâu!
- Cái gì đó… cái gì đó chỉ cần kiểm tra thế này thôi sao? - Tôi nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy! - Anh ta nghiêm túc nói, rồi hỏi. - Có bạn trai chưa?
- Hả? - Lần này đến phiên tôi ngây ra, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện có bạn trai?
- Có ạ! - Chỉ có điều tôi vẫn phải thành thật trả lời, bởi vì trước mặt bác sĩ, giấu giếm chẳng khác nào tự hại mình.
Anh cắm cú