
Tác giả: Không Hữu Cố Sự
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341182
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1182 lượt.
- Không được, em nhất định phải gặp tổng giám đốc của họ! - Tôi bướng bỉnh nói.
- Lâm Sảng, thôi bỏ đi, đền tiền thì đền tiền! - Lâm Diệu khuyên can.
Giờ tôi chẳng hề cảm kích Lâm Diệu, không một chút nào. Bạn gái cũ của anh gây sự với tôi, thế mà anh để mặc cho cô ta bắt nạt tôi?
- Lâm Diệu, anh sợ cô ta không tha cho em hay là sợ em đối phó với cô ta? - Tôi cáu kỉnh hỏi.
- Em nói gì vậy? Anh đối xử với em thế nào em còn không biết à? Em còn nói như vậy nữa, phải đền tiền thì đừng đến tìm anh đấy! - Lâm Diệu cũng bực bội đáp.
- Chi phiếu thì không thành vấn đề, tiền cũng có thể cho cô mượn, chỉ có điều tôi muốn hỏi, tại sao cô không tìm bạn trai giúp đỡ? - Doctor Hoàng nghe tôi nói hết liền hỏi.
- Tôi có thể không trả lời không? - Tôi không muốn kể cho đối phương nghe chuyện giữa Lâm Diệu và Trần Thi Huy. - Chỉ có điều chuyện tôi hỏi vay anh tiền tuyệt đối không thể để cho anh ấy biết
- Được thôi! - Doctor Hoàng mỉm cười, chuẩn bị viết chi phiếu. - Đối phương là ai là to gan gớm, dám đắc tội với cả cô, tôi thấy lo thay cho họ đấy?
- Là công ty B, cái cô giám đốc thu mua kia cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải một đối thủ đáng sợ đến thế. Kể ra không phải là kẻ thù thì giới thiệu cô ta cho anh cũng được đấy! - Giới thiệu cho anh để cho Lâm Diệu bỏ cuộc hoàn toàn, cũng có thể là để cho cô ta từ bỏ hoàn toàn.
- Công ty B ư? - Doctor Hoàng dừng viết.
Ôi trời, đừng có nói với tôi là anh với cô ta cũng có quan hệ ám muội nhé!
- Anh quen à?
- Chi phiếu từ từ hãy chuẩn bị, tôi quen với tổng giám đốc công ty đó, ông ta bị viêm mũi phải nhờ tôi điều trị mới khỏi, biết đâu chừng tôi có thể giúp cô hẹn gặp mặt ông ta, đến lúc ấy cô thử thuyết phục ông ta xem sao! - Doctor Hoàng đứng dậy đi thay quần áo. - Giờ chúng ta đi ăn cơm, chỉ có điều bữa cơm này là do cô mời đấy!
- OK, thế nào cũng OK! Ân nhân à, anh chính là anh ruột của tôi đấy!
Bởi vì có đặc quyền của Bầu Trời ban cho, bởi vì có sự hỗ trợ của Doctor Hoàng, tôi oai phong tiến vào công ty B và đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
Doctor Hoàng nói vài câu với thư ký rồi đi vào văn phòng gặp Tổng giám đốc Ngụy.
- Tổng giám đốc Ngụy dạo này vẫn khỏe chứ? - Doctor Hoàng hỏi.
- Bác sĩ Hoàng thật có lòng. Giờ ít bác sĩ tận tâm được như anh lắm, đã chữa khỏi bệnh rồi còn đến “bảo hành” nữa à? Ha ha ha! - Tổng giám đốc Ngụy vừa nhìn thấy Doctor Hoàng đã vui ra mặt, sau đó nhìn thấy tôi, ông ta thoáng chút ngạc nhiên. - Cô đây là?
- Chào Tổng giám đốc Ngụy, tôi là nhân viên của Công ty Dật Thiên, tên là Lâm Sảng ạ. Bởi vì ngài không chịu gặp mặt nên tôi đành mạo muội nhờ bác sĩ Hoàng giúp đỡ! - Không đợi Doctor Hoàng mở lời, tôi đã lên tiếng.
- Bác sĩ Hoàng, hóa ra không phải là đến “bảo hành” à? - Tổng giám đốc Ngụy hết nhìn tôi rồi lại nhìn Doctor Hoàng, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm.
Doctor Hoàng không nói gì, chỉ cười nhạt.
- Cô Lâm nếu đến đây vì chuyện của quý công ty không giao hàng đúng hẹn thì không cần nói gì thêm! - Tổng giám đốc Ngụy chặn ngay đường tiến của tôi. Không sao, hôm nay tôi đến đây là có sự chuẩn bị từ trước; kể cả có thua cuộc phải bồi thường cũng không thể thua ý chí.
- Tổng giám đốc Ngụy làm trong nghề này cũng đâu phải chỉ mới một hai năm. Quy tắc trò chơi của trong ngành không cần tôi lặp lại ngài cũng hiểu rõ! - Tôi dừng lại một chút, nhìn Doctor Hoàng. - Giúp tôi rót cốc nước được không?
Doctor Hoàng đứng dậy đi lấy nước.
Mặt Tổng giám đốc Ngụy chợt biến sắc, lập tức nói:
- Khoan đã, khoan đã! Đã đến đây thì đều là khách!
Ông ta gọi cho thư ký bảo mang nước vào. Doctor Hoàng liền ngồi xuống.
- Tôi không dám nói sản phẩm của công ty tôi là tốt nhất, chỉ có điều chúng tôi đã hợp tác với quý công ty từ lâu, nghĩ ra cũng thấy chúng ta làm ăn rất hợp nhau. Đương nhiên, không kịp giao hàng là lỗi của chúng tôi đầu tiên, quý công ty đòi bồi thường cũng không phải là vô cớ gây chuyện. Chỉ có điều Tổng giám đốc Ngũ của chúng tôi không thể hiểu nổi, kể từ khi thành lập công ty đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp chuyện bồi thường thiệt hại trong khi khách hàng chẳng mảy may tổn thất lấy một xu. Vì vậy hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi, liệu có nhất định phải bồi thường không? - Tôi nhìn thẳng vào mặt Tổng giám đốc Ngụy, rõ ràng ông ta đã bị tôi trấn áp.
- Cần, nhất định phải bồi thường! Đây là quy định, một khi làm trái quy định, sau này làm sao hợp tác? - Tổng giám đốc Ngụy nói.
- OK! - Tôi cười. - Vậy thì cứ làm thế đi thưa Tổng giám đốc Ngụy! Sau khi về công ty tôi sẽ thông báo cho phòng tài vụ chuyển tiền vào tài khoản của quý công ty. Xin lỗi đã làm phiền! Còn về chuyện hợp tác sau này, tôi nghĩ ngài không cần phải lo lắng nữa, thiết bị của công ty tôi chắc không xứng với sản phẩm của công ty ngài đâu ạ!
Tổng giám đốc Ngụy vẫn ngồi im như thóc.
- Còn nữa, tôi tin rằng chỉ chưa đến ngày mai, tất cả những người trong ngành chúng tôi sẽ biết chuyện công ty tôi phải bồi thường, tiếng xấu thường đồn xa mà! Cứ co