Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 1342309

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2309 lượt.

rằng mình không giống với những người phụ nữ khác, lại còn căng thẳng chạy trốn nữa chứ. Thật nực cười, cô thật giống một tên hề tự biên tự diễn, còn tự mình xướng vai cho người khác. Có điều, đã như thế này thì cô nên vui vẻ mới đúng, phải là rất cao hứng mới đúng....Đúng vậy...
“A...” Cô cười khẽ, khóe miệng chậm rãi giương lên, nhưng nét cười trên mặt cô lại đầy vẻ chua xót.
Thật là kỳ lạ!
Cô dùng tay nắm lấy vạt áo nơi tim mình.
Tại sao cô không thể vui vẻ được? Hơn nữa...trái tim này, còn có cảm giác như rất trống trải, đau nhức, dường như buồn, mà hình như còn bị tổn thương nữa....
Cô phải làm sao đây?
............
Một tiếng sau.
Cửa phòng tắm chợt bật mở, cơ thể Mặc Tử Hàn lõa lồ toàn bọt nước ngạc nhiên đứng ở phòng tắm. Hai mắt anh lạnh như băng liếc nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, khóe miệng gian tà chợt nở lên một nụ cười.
“Hỏa Diễm!”
Anh lớn tiếng gọi, đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Một cánh cửa phòng khác mở ra, Hỏa Diễm từ bên trong bước ra, trong tay cầm một bộ quần áo màu trắng đên bên cạnh anh mặc vào cho anh, sau đó lùi về một bên cúi đầu nói “Đại ca, anh có gì dặn dò?”
Mặc Tử Hàn ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha lạnh lùng nói: “Đề phòng lộ ra, từ hôm nay trở đi, nội trong sáu ngày, cậu giám sát Mặc Thiên Tân cho tôi, bất luận nó làm sao đều phải báo cáo với tôi.”
“Vâng!”
Chính cái gọi là hòa thượng có thể chạy nhưng miếu không thể chạy.
Chỉ cần có thể nắm được Mặc Thiên Thân thì sẽ không sợ Tử Thất Thất chạy khỏi lòng bàn tay anh.






Chớp mắt, một ngày đã trôi qua...
Mặt trời lặn rồi lại mọc, một ngày mới lại bắt đầu!
Mặc Thiên Tân vẫn như thường ngày, ngủ dậy, rửa mặt, ăn cơm, sau đó cắp cặp sách tới trường, nhưng mà... Vừa ra khỏi nhà được một trăm thước, thần kinh nhạy bén của cậy đã nhận ra có người nào đó đang theo dõi mình.
Hôm nay còn muốn thế nào nữa?
“Haiz...” Cậu thở dài thật sâu, sau đó lớn tiếng gọi “Ra đi, đừng trốn nữa, cho dù chú có biến thành không khí cũng không thoát được hỏa nhãn kim tinh của bổn thiếu gia đâu!”
Mặc Thiên Tân cười trộm rồi kéo tay anh vui vẻ đi nhanh về phía trước.
Dù sao ngày nào đến trường cũng rất nhàm chán, đã có người cam tâm tình nguyện đưa tới cửa, vậy hôm nay...mượn chú ấy trêu đùa chút...
.....
Tiệm trà U Lan.
Mặc Thiên Tân ngồi vào ghế dựa được làm từ cây đàn hương, trên mặt là biểu hiện vô cùng nghiêm trang, bàn tay bé nhỏ mập mạp vô cùng tao nhã vươn ra, cầm lấy cốc trà Thiết Quan Âm trên bàn, ra vẻ ông cụ non nhấp một ngụm.
“Cháu nói, chú gì gì nhỉ?” Cậu mở miệng nhưng lại không nhớ được tên người ta.
“Tôi tên Hỏa Diễm!” Hõa Diễm cứng nhắc trả lời.
“À, Hỏa Diễm, tuy có chút cảm giác nóng, nhưng tên cũng không tệ lắm! Được rồi, chúng ta vào chủ đề chính, chú nói, chú gì gì gì....”
Hỏa Diễm đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~
Có phải cậu đang cố tình trêu đùa anh không vậy?
Nhưng mà quên đi, anh nhịn!
Mặc Thiên Tân âm thầm cười trộm rồi giả bộ làm ông cụ nói: “Nhân sinh thường ngắn như vậy, cái chết giống như mỗi ngày bên cạnh chú, lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mệnh của chú, nhất là loại người có công việc giống chú thì tỷ lệ càng lớn... Cháu còn nhớ một nghệ sĩ nào đó từng nói một câu: chớp mắt một cái, một ngày đã trôi qua, chớp mắt một cái, một đời lại trôi qua, cho nên...Chú gì gì gì này, nhân lúc bây giờ chú còn sống, nhân lúc chú còn có thể nói, nhân lúc mắt chú còn có thể hoạt động được, chú nhất định phải nói hết tất cả mọi chuyện cho cháu biết, chú có hiểu không?”
Hỏa Diễm nghe cậu thao thao bất tuyệt, khuôn mặt lập tức trở nên xám xịt.
Nói đi nói lại, không phải muốn hỏi chuyện anh sao? Hà tất phải khiến một người đang sống như anh nói như sắp chết vậy...






Canh bạc bắt đầu...Ai thua? Ai thắng?
“Thiên Tân thiếu gia, cậu có chuyện gì có thể hỏi trực tiếp tôi, không cần phải vòng vo như vậy, tất nhiên...nếu có thể trả lời thì tôi nhất định sẽ dựa vào tình hình thực tế để trả lời, nhưng mà nếu không thể trả lời, cho dù chết tôi cũng không hé lộ một chữ!”
Nghe được những lời anh nói, Mặc Thiên Tân sửng sốt.
Thiên Tân thiếu gia?
Sao chú ấy lại gọi cậu như vậy? Thế...có thể nói chú ấy đã chấp nhận cậu là con trai Mặc Tử Hàn không?
Hỏa Diễm chợt trầm mặc.
“Sao chú không trả lời?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc.
Chợt, hai mắt anh nhìn vào khuôn mặt cậu nghiêm túc nói: “Thiên Tân thiếu gia, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Được, chú cứ hỏi!”
“Cậu làm nhiều chuyện như vậy là muốn đại ca quay lại với cô Tử sao? Cậu muốn đại ca yêu cô Tử sao?”
“À...việc này...” Mặc Thiên Tân ấp a ấp úng do dự, lảng tránh nói: “Đây là hai việc khác nhau. Chú muốn cháu trả lời cái nào?”
“Hay để tôi đổi câu hỏi, Thiên Tân thiếu gia, cậu cho rằng đại ca sẽ yêu cô Tử sao, đối với cô Tử mà nói, không phải là một chuyện rất tốt sao?”
Khuôn mặt Mặc Thiên Tân bỗng trở nên cứng đơ!
“Chú