
Tác giả: Đường Quyên
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134625
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.
ngực giải phóng đi…
Nàng đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt, một giọt, hai giọt, cuối cùng nhịn không được rúc vào trong ngực hắn khóc sụt sùi.
Lâu Tranh tay chân luống cuống.
“Cậu còn đau ở đâu nữa không ? Thực xin lỗi, tớ không nên bỏ lại cậu một mình…”
Nàng lắc lắc đầu nhưng không cách nào ngừng lại nước mắt, chỉ là tóm lấy áp Lâu Dịch càng không ngừng khóc. Sau đó, nàng nghe thấy Lâu Dịch chậm rãi thở dài một hơi, khẽ vuốt lưng của nàng như đang muốn trấn an tiếng khóc không ngừng.
Hắn ôm nàng ngồi trên xe có rèm che, chở nàng đến phòng khám tư nhân xử lý miệng vết thương, ở lại cùng Lâu Tranh chờ cho đến khi nàng ngủ. Trong lúc đó mặc dù hắn không có mở miệng nói qua nửa câu nhưng từ hành vi chăm sóc của hắn nàng biết rõ, hắn là người rất ôn nhu…
Qua vài ngày sau đó anh trai mới cho nàng ra khỏi cửa. Lê Hiểu Trinh lúc này mới có thể đến khách sạn nơi Lâu Dịch ởnói lời cảm tạ.
Không ngờ nàng không có gặp gỡ ân nhân cứu mạng mà lại gặp mẹ của ân nhân nhiệt tình quá mức.
“A nha! Thì ra là thiên kim của Lê gia, cháu chờ một chút, bác lập tức gọi Lâu Dịch trở lại!” Bác Lâu hiền lành kéo lấy nàng vỗ vỗ tay của nàng cầm điện thoại lên.
“Thưa bá mẫu không cần làm phiền anh ấy, hôm nào chờ Lâu đại ca rảnh cháu lại đến…” Lê Hiểu Trinh vội vàng ngăn cản bà.
“Bảo bác Lâu được rồi, gọi bá mẫu nghe vẻ lạnh nhạt quá!” Bà Lâu ngoảnh mặt làm ngơ vẫn tự mình gọi số điện thoại của con trai.
“Này? Con lập tức trở về, mẹ có chuyện rất cấp bách muốn tìm con… Đừng hỏi nhiều như vậy, con mau trở lại là được!” (L: @@ quả là nhiệt tình…)
Lê Hiểu Trinh đứng ngồi không yên theo sát bác Lâu mẫu mười phút sau, Lâu Dịch quả nhiên sắc mặt rất trầm trọng trở lại khách sạn, sau lưng còn mang theo mỹ nữ tóc dài hôm trước.
Nàng rũ mắt xuống , cố ý xem nhẹ khổ sở trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng.
“Lâu đại ca đêm hôm đó thật sự là cám ơn anh, đây là một chút tâm ý của tôi mong nhận lấy.” Nàng cầm lấy cà vạt chính mình tỉ mỉ chọn lựa đưa cho hắn, trong nội tâm lo lắng không thôi.
Nếu như hắn cảm giác mình quá mức đường đột không chịu nhận thì làm sao bây giờ?
“Cảm ơn.” Lâu Dịch tiếp nhận lễ vật, rồi nói ra:
“Để tôi đưa cô về !” (L: ta đảm bảo anh ấy ko nhớ chị là ai =.=)
Lê Hiểu Trinh âm thầm đè xuống cảm giác trong lòng cảm giác mất mát rất lớn, giương mắt đã thấy Lâu Dịch để sát tai vào mỹ nữ kia không biết khai báo những thứ gì.
Nàng quấy rầy bọn họ? Nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, tan nát cõi lòng nghĩ.
“Dạ !Không cần, em có thể chính mình nhờ xe đivề.” Không muốn xem bọn họ cử chỉ thân mật, nàng liền muốn rời đi lại đã quên chính mình bị trật chân thoáng chốc làm cho nàng đau đến chảy ra nước mắt.
“Không cần cậy mạnh!” Lâu Dịch đi tới đem nàng ôm ngang lên, Lê Hiểu Trinh không khỏi may mắn chính mình hôm nay mặc chính là váy dài cũng may mắn chính mình bị trật chân, mới có thể có lí do đến gần hắn.
“Hay là như vậy đi!” Nhìn thấy Lâu Dịch ôm Lê Hiểu Trinh lên xe bà Lâu đột nhiên mở miệng.
“Dù sao Trinh Trinh cùng là bạn học cùng của tiểu Tranh cùng giờ học nhân thể con đưa đón con bé vài hôm đi!” Nàng bất chấp tất cả, đơn giản chỉ cần muốn đem đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này thành đôi.
“Mẹ! Con bề bộn nhiều việc.” Lâu Dịch phủ phủ mồ hôi trên trán, không vui nói.
“Bá… bác Lâu không cần phiền toái Lâu đại ca, nhà cháu có tài xế…” Lê Hiểu Trinh bị ánh mắt rất kiên trì của bà Lâu mà ấp úng nuốt vào.
“Không cần nói nhiều…, nhanh lên hộ tống con bé trở về.” Thoáng nhìn con trai bộ dáng còn muốn nói điều gì bà vội vàng đuổi hắn đi.
Lê Hiểu Trinh chán nản thất vọng dò xét nhìn Lâu Dịch trầm mặc mặc dù thập phần cảm kích bác ấy tích cực, nhưng là… người hắn thích không phải mình…. nàng cố gắng thế nào cũng vô ích…
Nhưng mà vô luận bị gom thành một đôi như thế nào kháng nghị cũng không được, hơn nữa Lâu Tranh lại động viên, cổ vũ lớn lao, Lâu Dịch thành tài xế là đã định.
Chỉ là tình huống cũng không như hai vị nguyệt lão nghĩ đến… thuận lợi như vậy. Không nói trước Lâu Dịch căn bản không chủ động cùng ai đó tán gẫu mà ngay cả bình thường bị kẻ không an tĩnh được như Lâu Tranh cũng bởi vì do huyết áp thấp còn phải dậy sớm thành ra không nói tiếng nào.
Không chịu nổi vẻ trầm trọng áp lực này Lê Hiểu Trinh sợ hãi mở miệng.
“Lâu.. Lâu đại ca! Anh đến Nhật Bản ở quen không?” Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền không nhịn được tự mắng mình ngốc.
“Cũng tốt!” Lâu Dịch trả lời như là không có hứng thú tán gẫu.
Nàng không ngừng cố gắng.
“Anh có ăn quen đồ Nhật không? Có gì đó không quen không?” Ừ, lần tới có lẽ có thể dùng lý do cảm ơn làm cho hắn hộp bento? Lê Hiểu Trinh không khỏi nhớ tới.
“Tôi không kén ăn.” Hắn vẫn lời ít mà ý nhiều.
“Oh! Như vậy…” Nàng ngượng ngùng nói.
Cứ thế thời gian chung đụng nhiều lên nhưng Lâu Dịch vẫn như cũ rất kiệm lời, thường thường khi nàng nổi lên dũng khí chủ động mở ra máy hát thì mới tán gẫu cái 2, 3 câu rồi kết cục…lại im lặng
Một bên Lâu Tranh muốn chán chường cuối cùng nhìn không được, lên tiếng châm chọc đại ca của mì