Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Tác giả: Phúc Bảo

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341080

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1080 lượt.

p gia đình rồi thì phải biết chừng mực, tỷ tin đệ, nhà ta đều trông cậy vào đệ, nhất định phải khiến cha mẹ không thua ai, tỷ cũng nở mặt nở mày.”
Đại Bảo vỗ ngực cam đoan: “Tỷ yên tâm đi, sau này mọi chuyện đã có đệ, ai dám ức hiếp, coi thường chúng ta, đệ sẽ đánh chết họ!”
Hà Hoa trừng mắt nhìn cậu, cười nói: “Được, nói cứng miệng lắm, mau về nhà đi, tỷ còn phải lên núi đưa cơm cho anh rể của đệ, không nói với tên nhóc thối lắm mồm như đệ nữa.” Nói xong, cô vỗ vỗ Đại Bảo, xách giỏ đi ra sau thôn.
Nhắc tới chuyện đưa cơm cho Trường Sinh, Đại Bảo chợt nghĩ đến chuyện gì đó vội gọi Hà Hoa lại nói: “Đúng rồi, chuyện mụ đàn bà kia anh rể có biết không?”
Hà Hoa quay đầu nói: “Chuyện gì?”
Đại Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Về nhà tỷ cũng phải nói chuyện này với anh rể, mụ đàn bà kia không phải là kẻ dễ bắt nạt, lỡ như lòng dạ mụ thực sự xấu xa chẳng phải nhất định mụ sẽ kiếm chuyện với chúng ta, giở mánh khóe sao? Mụ ta dụ dỗ cha và đệ không được, chưa biết chừng lại mò đi kiếm anh rể. Đệ thấy anh rể ngốc nghếch như vậy chắc chắc không hiểu mụ ta muốn làm gì, tốt nhất là tỷ nên nói với huynh ấy, đề phòng có chuyện.”
Hà Hoa nói: “Nói bậy gì đó, đừng có mà không biết lớn nhỏ, cái gì mà ‘ngốc nghếch’, đó là anh rể của đệ, sao lại ăn nói tùy tiện vậy hả?”
Đại Bảo nói: “Đệ có lòng tốt nhắc nhở tỷ thôi, đừng để tới lúc bị cướp mất chồng mà cũng không biết…” Nói xong cậu lại trề môi nhỏ giọng than thở nói, “Hơn nữa, huynh ấy vốn ngốc nghếch… Quả thật là ngay cả cha mẹ còn không biết gọi, thua cả Tiểu Bảo…”
Hà Hoa trừng mắt nói: “Vừa rồi ta đánh đệ chưa đủ đau phải không? Còn muốn ăn đòn nữa hả?!”
“Không nói, không nói nữa, tỷ nhớ kỹ những gì đệ nói đó, cần phải trông chừng anh rể, đừng để cho mụ đàn bà kia lừa gạt.” Nói xong, Đại Bảo liền xoay người bỏ chạy, rồi lại quay đầu nhìn Hà Hoa nhăn mặt: “Thật đúng là con gái gả ra ngoài giống bát nước đổ đi, chỉ nói huynh ấy có một câu mà cả em ruột cũng muốn đánh…”
Hà Hoa đứng xa xa trừng mắt giơ giơ tay lên nhìn cậu, thấy cậu mất hút sau một khúc quanh liền nắm tay lại, nghĩ nghĩ lại cảm thấy vui. Thầm nghĩ Trường Sinh ngốc nghếch kia, chưa nói tới có người đàn bà nào bám theo hắn, ngay cả khi thực sự có người nào dụ dỗ hắn, chắc chắn hắn cũng không hiểu cái gì được gọi là ‘dụ dỗ’.
Hà Hoa xoay người ra khỏi thôn, vừa đi vừa nghĩ, mấy ngày nay mụ góa Trần giống hệt kẻ đang lên cơn điên mắng chửi người liên tục, mụ ở khắp nơi quang quác kể chuyện mụ ta ngủ với những gã đàn ông trong thôn, mặc dù các cô các bà khắp thôn không biểu hiện ra mặt nhưng chẳng có người nào yên lòng. Ai nấy cũng lo sợ chồng mình mèo mỡ với mụ đàn bà kia. Duy chỉ có cô không lo lắng, nếu nói đến chồng mình ở phương diện này, cô có thể thẳng lưng ngẩng đầu kiêu ngạo trước mặt những người phụ nữ khác.
Hà Hoa nghĩ một lát rồi lại không khỏi lắc đầu cười thầm, cũng không biết có nên tính đây là điều tốt khi gả cho Trường Sinh không nữa. Cô cứ mãi suy nghĩ, tới lúc ngẩng đầu lên liền thấy có người đi tới trước mặt. Hà Hoa ngớ ra, thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, mới qua không bao lâu sao lại đụng phải mụ đàn bà này thế!
Mụ góa Trần cũng thấy Hà Hoa, nhìn chằm chằm không chớp mắt đi thẳng về phía cô. Hà Hoa thầm nghĩ mụ đàn bà này chắc lại muốn đem chuyện của Đại Bảo ra để châm chọc cô đây mà, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chửi lại mụ ta rồi. Có điều mụ đàn bà đang đi tới lại đột nhiên nhìn cô cười, có chút mờ ám, lại kèm chút khiêu khích, thậm còn có chút tỏ ra vô cùng đắc ý, sau đó mụ ta xoay mặt đi lướt qua cô.
Hà Hoa hơi sững sờ, nghĩ ngợi thì lại thấy không đúng, mụ ta bỗng dưng chạy đến con đường nhỏ sau thôn này làm gì? Đi theo đường này lên sẽ vào núi, không có thôn làng cũng không có người ở, mà gã Phùng thọt kia đã chẳng còn bóng dáng, không thể nào là tới tìm gã.
Chẳng lẽ… Là Đại Bảo đoán đúng rồi, mụ ta thực sự bứt rứt đến mức muốn quyến rũ Trường Sinh trả thù cô ư?






Lúc Hà Hoa lên núi, Trường Sinh vẫn đứng thẳng tắp dưới gốc cây như mọi khi, thấy cô đến liền chạy tới mấy bước đón lấy cái giỏ.
“Mụ góa Trần mới tới đây?” Hà Hoa lo lắng căng thẳng hỏi.
“A?” Trường Sinh nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác.
Hà Hoa bất đắc dĩ nói lại: “Vừa rồi có một mụ mặc áo hoa màu đỏ đến đây phải không?”
Trường Sinh gật đầu: “Đúng, không quen.”
Trường Sinh vẫn cúi đầu, lẩm bẩm: “Bà ta sờ ta.”
Hà Hoa sửng sốt, mãi đến lúc thấy hắn giương mắt nhìn mình thì mới phản ứng lại, lửa giận bốc lên phừng phừng, trừng mắt: ”Mụ, mụ ta thật sự dám sờ đũng quần của huynh? Cái loại đê tiện thật không biết xấu hổ!” Cô lại tức giận trừng mắt nhìn Trường Sinh: “Vậy huynh cứ đứng yên cho mụ ta sờ sao!”
Trường Sinh lắc đầu: “Không có, không quen bà ta, thực đáng ghét, ta đẩy bà ta ra.”
Hà Hoa lớn tiếng: “Chỉ đẩy thôi mà được à! Nếu lần sau mụ ta tới huynh đánh vỡ miệng mụ ra! Đánh hết sức cho ta! Nghe thấy không!”
Trường Sinh: “Bà nội nói khi bị người khác ức


Snack's 1967