
Tác giả: Phúc Bảo
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341085
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1085 lượt.
n lên mỗi ngày, cháu là một cô gái tốt. Nếu không phải vậy thì bà nội cháu sẽ không cố ý cưới cháu về làm vợ Trường Sinh, yên tâm giao nó cho cháu…”
Hà Hoa lẳng lặng ngồi im không nói gì. Thầy Chu ngừng lại một lát rồi nói rưng rưng nước mắt nói: “Hà Hoa, tính của cháu thật ra rất giống bà ấy lúc trẻ… Ta biết trong lòng bà ấy rất thích đứa cháu dâu này, cháu hãy khuyên nhủ bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ nghe cháu… Hãy khuyên nhủ bà ấy… Xem như ta… Xem như ta cầu xin cháu…”
Tối mấy hôm sau, Trường Sinh tự trải chăn đệm trên giường cho mình với Hà Hoa, rồi giống như mọi khi trước lúc ngủ lại lấy cái hộp nhỏ của hắn ra kiểm tra lần cuối cùng. Hắn đổ hết đậu phộng lên bàn, sau đó bốc từng hạt từng hạt bỏ vào trong, vừa bốc vừa đếm, đợi đến khi hắn bỏ hạt đậu cuối cùng vào hộp chợt phát hiện một chuyện đáng sợ: đậu phộng… Thiếu một hạt…
Hắn cầm lấy cái hộp, cặm cụi tìm kiếm trên bàn, cũng không thấy hạt nào sót lại. Hắn vội vàng đổ đậu phộng lên trên bàn, đếm đi đếm lại từng hạt một nhưng vẫn thiếu một hạt. Đếm một lần rồi lại thêm một lần nữa, hắn đếm tổng cộng năm lần nhưng kết quả vẫn là thiếu một hạt.
Trường Sinh trừng mắt nhìn chằm chằm vào mọi ngóc ngách xung quanh mình một lượt nhưng chẳng thấy hạt nào trên mặt đất. Lúc hắn đổ chúng ra rất cẩn thận nên chắc chắn sẽ không rơi xuống nền nhà, nhưng hắn vẫn ôm chút hy vọng quỳ trên mặt đất, úp sát mặt xuống tìm dưới bàn, dưới ngăn tủ, không bỏ qua một khe hở nào, lại lục tìm trong túi mình lần nữa rồi đến bên giường lật chăn tìm kiếm, không có, không có… Thật sự không thấy…
Một lúc sau, Hà Hoa vào phòng, thấy căn phòng biến thành một đống hỗn độn, chăn đệm trên giường bị lật tung lên quăng sang một bên, cửa tủ lớn nhỏ đều bị mở ra, bàn ghế cũng chẳng còn ở vị trí cũ. Mà Trường Sinh thì vừa mở ngăn tủ vừa lẩm bẩm không ngừng: “Không có… Không có…”
Hà Hoa nói: “Có chuyện gì đây? Sao vậy?”
Trường Sinh quả nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: “Ai cho cô lấy đậu phộng của ta!”
Hà Hoa nói: “Dù sao ta muốn thì huynh cũng cho ta, ta thấy huynh không có ở đây thì tự lấy, có gì ghê gớm lắm đâu.”
Trường Sinh đỏ mặt tía tai gào lên: “Không giống nhau! Ngươi là ăn trộm! Kẻ trộm đậu phộng!”
Hà Hoa cũng lớn tiếng mắng lại: “Huynh nói ai là kẻ trộm? ! Ta là vợ huynh chỉ ăn một hạt đậu phộng của huynh cũng không được sao? !”
Trường Sinh hét lên: “Ngươi là đồ ăn trộm đậu phộng! Ta không cần ngươi làm vợ!”
Hà Hoa không ngờ Trường Sinh có thể nói ra lời này, sau giây phút ngẩn người cô lại tức giận, trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: “Ngươi lặp lại lần nữa thử coi!”
Trường Sinh không quan tâm ngang ngạnh quát lên: “Không cần ngươi làm vợ! Ngươi là đồ ăn trộm đậu phộng!”
Hà Hoa tức giận đến bốc hỏa, biết rõ là không nên, nhưng không nhịn được mắng lại: “Ai muốn làm vợ ngươi! Ngươi là đồ ngốc!”
Trường Sinh mặt đỏ phừng phừng, nắm chặt tay gào lên: “Ta không phải đồ ngốc! Không phải đồ ngốc! Không phải đồ ngốc!”
“La hét cái gì!” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, bà Tứ bước vào phòng. Mấy ngày qua bà đã uống thuốc điều dưỡng, tạm thời kìm chế được căn bệnh, vừa rồi bà định lên giường nghỉ ngơi thì nghe thấy trong phòng Trường Sinh có tiếng ồn ào. Bà cũng không để ý, thầm nghĩ mặc kệ chuyện gì cuối cùng Hà Hoa cũng có thể trị được nó, nhưng không ngờ một lát sau lại nghe thấy tiếng hai người cãi cọ trong phòng, càng lúc càng lớn. Bà không yên lòng nên bước qua xem thử, vừa tới cửa lại nghe được những lời cay nghiệt làm tổn thương nhau của cả hai khiến cho bệnh tình vừa mới tạm lắng xuống dường như muốn tái phát, đầu đau như búa bổ.
Bà nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn hai người quát: “Đêm khuya như vậy rồi không đi ngủ còn cãi nhau cái gì? Sợ ban ngày không đủ ồn ào sao?”
Trường Sinh nói rất hùng hổ: “Cô ta trộm đậu phộng của cháu! Cô ta là đồ ăn trộm đậu phộng! Không cần cô ta làm vợ nữa!”
Bà Tứ quay sang nhìn Hà Hoa, Hà Hoa im miệng quay sang nhìn chỗ khác, nhưng không phủ nhận.
Bà Tứ nhíu mày, quay sang nói với Trường Sinh: “Đừng nói bậy, nó là vợ cháu, không bao giờ thay đổi được… Bà bị đau đầu, cháu tới phòng bóp đầu cho bà.” Nói xong, bà Tứ cũng không nhìn Hà Hoa xoay người đi ra khỏi phòng.
Trường Sinh nhìn Hà Hoa hung hăng hừ một tiếng, đi theo bà Tứ ra ngoài.
Một mình Hà Hoa ngồi trong phòng một lúc, rồi nằm xoài trên giường lâu lâu lại đẩy cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phòng bà Tứ vẫn sáng đèn nhưng rất im lặng. Cô nghĩ rằng bà cháu bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, chắc hẳn bà Tứ sẽ có biện pháp vỗ về Trường Sinh.
Trời về khuya rất nhanh, Trường Sinh đã trở lại, rõ ràng vẫn còn tức giận cô, nhưng không còn kích động như vừa rồi, chỉ lẩm bẩm một câu: “Bà nội gọi cô qua.”
Hà Hoa mang hài, mới đi tới cửa đã nghe Trường Sinh hờn dỗi nói thêm một câu : “Gọi cô qua đó để mắng tiếp! Hừ!”
Hà Hoa liếc hắn rồi ngậm miệng lại, trong lòng có chút lo lắng đi qua phòng bà Tứ, thấy bà ngồi khoanh chân trên giường, liền bước đến bê