The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134850

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/850 lượt.

ngẩm tầm ngầm! Có thể dùng cụm từ này để hình dung về em không nhỉ?”.
Trong tiềm thức Tô Mạch vốn đã hình thành một sự kiêng dè đối với Kỷ Vân Chi nên cô không dám đối đáp điều gì với anh ta. Cô chỉ không ngờ, Tần Sở lại lên tiếng giúp mình trả đũa.
“Ăn không ngồi rồi là cụm từ để hình dung về cậu phải không?”
Kỷ Vân Chi chưa từng mất mặt trước phụ nữ như vậy, bèn chỉ vào người Tần Sở, nói: “Anh! Ra ngoài đấu tay đôi!”.
Tần Sở hất cằm: “Cậu chắc chắn?”.
Kỷ Vân Chi chẳng hề tỏ ra tức giận, trái lại còn lấy làm thú vị. Anh ta giơ ngón trỏ lên lắc lắc tỏ ý phản đối.
“Người đẹp, hôm nay em chỉ việc chơi cùng thôi, nếu có thua thì anh trả! Còn em...”, Kỷ Vân Chi quay sang phía Tô Mạch: “Không biết chơi thì đã có thiếu gia Tần Sở chỉ dạy”.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Tần Sở bèn nhất trí: “Còn thiếu một người”.
Đúng lúc này, Bạch Ly đi ngang qua, ánh mắt nửa vô tình, nửa cố ý liếc sang Tần Sở. Tính đùa dai của Kỷ Vân Chi nổi lên, anh ta gọi Bạch Ly lại. Thế là sau đó, đoàn người kéo nhau lên tầng ba, thuê một phòng riêng và bắt đầu trận mạt chược kỳ quặc.
Kỷ Vân Chi đúng là số đỏ, vừa ngồi xuống đã thắng liền hai ván, tiền lũ lượt kéo nhau chui vào túi. Anh ta tủm tỉm cười, nói với Tần Sở: “Đợi mãi cũng đến ngày được vùng dậy rồi! Đánh nhau thì em kém anh một bậc, nhưng đánh bài thì anh còn không mau cúi đầu chịu thua? Sao, phục không?”.
Tần Sở vốn không để ý tới Kỷ Vân Chi. Anh ngồi phía sau Tô Mạch, hai tay dang rộng như nhốt cô vào bên trong, thản nhiên hướng dẫn cô chơi bài. Dáng vẻ kiên trì hiếm thấy. Có lẽ vì tựa quá gần, mỗi khi anh nói, hơi thở phả vào gáy Tô Mạch.
Mặc dù ở bên nhau đã hơn một năm, nhưng thái độ của Tần Sở đối với Tô Mạch cũng không có gì đặc biệt. Điều thay đổi duy nhất chỉ là anh đã không còn kén cá chọn canh về chuyện ăn uống. Vậy nên, cử chỉ thân mật lúc này của Tần Sở không khỏi khiến Tô Mạch cảm thấy lạ lẫm. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như mình đang chơi rất tập trung nhưng kỳ thực trong lòng cô rất căng thẳng.
Bạch Ly nắm chặt quân bài màu xanh lục trong tay, nhìn đi hướng khác, không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tình chàng ý thiếp của hai người họ.
Trong lúc Tô Mạch thất thần, Kỷ Vân Chi đột nhiên hét to: “Ù! Đưa tiền đây, đưa tiền đây!”.
Loáng cái đã mất một đống tiền, Tô Mạch tiếc đứt ruột, cô đứng phắt dậy nói với Tần Sở: “Em không chơi được đâu, anh vào đi, vào đi!”.
Kỷ Vân Chi thắng bài nên vô cùng đắc ý: “Ai cũng vậy thôi, hôm nay tôi quyết giết sạch không bỏ sót người nào. Nhất là anh!”, anh ta nhìn Tần Sở vừa ngồi vào chỗ của Tô Mạch: “Đợi lát nữa chơi xong em sẽ đến ngân hàng đổi toàn bộ tiền thắng được thành tiền xu, ném chết anh thì thôi!”.
Nào ngờ, anh ta vừa dứt lời thì thấy Tần Sở đưa một tờ tiền cho Tô Mạch, thản nhiên nói: “Gạch xây dựng bây giờ hai đồng một viên, đi mua năm mươi viên, lát nữa ném lại cậu ta”.
Nụ cười trên mặt Kỷ Vân Chi tắt ngấm. Ngay cả Lập Hạ và Tô Mạch cũng phải sững sờ. Thế nào gọi là “giết người trong tích tắc”? Đây chứ còn gì nữa!
Tần Sở quả đúng là sinh ra để làm “khắc tinh” của Kỷ Vân Chi. Vừa nãy Kỷ Vân Chi còn tỏ ra đắc thắng, vậy mà đến phút chót lại phải ngậm đắng nuốt cay nhìn thành quả cách mạng rơi vào tay Tần Sở.
Tô Mạch ngồi bên cạnh xem Tần Sở ù mấy ván liên tiếp, mặt mày rạng rỡ như vớ được vàng.
Kỷ Vân Chi khinh bỉ ném một quân mạt chược về phía cô: “Còn chưa bước chân vào nhà họ Tần mà đã mang hồn vía họ Tần rồi”.
Tô Mạch còn chưa kịp biện minh thì Tần Sở đã nhặt quân mạt chược kia lên, đồng thời đẩy mười ba quân bài của mình ngửa ra.
“Ù!”
Mặt Kỷ Vân Chi càng thêm sa sầm lại. Không phải vì mất tiền, mà chủ yếu là vì mất mặt.
“Tiếp ván nữa!”
...
“Cửu sách!”
“Đợi đã!”
“Cậu ù?”
“Nhìn nhầm!”
...
“Thất sách!”
“Á!”
“Sao?”
“Không sao.”
...
Còn lại một quân bài cuối cùng, đến lượt Kỷ Vân Chi lấy. Anh ta oán giận: “Em bị anh bức phát điên mất rồi. Cho anh luôn đấy!”.
Nói xong, anh ta đưa quân lục sách trong tay cho Tần Sở.
Tần Sở nhận lấy quân bài, mỉm cười tao nhã: “Vậy à? Thế thì cảm ơn cậu! Có quân bài này nữa là đủ bộ rồi. Ù nhé!”.
...
Lập Hạ từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ. Đương nhiên rồi, vì người mất tiền đâu phải là cô?
Bạch Ly cũng không nói chuyện nhiều trong lúc chơi bài, chỉ đôi lúc tỏ vẻ thất thần.
Sau đó, Tô Mạch phát hiện, mấy lần Bạch Ly ra quân đều là những quân mà Tần Sở đang cần. Nhưng Tần Sở chẳng có biểu hiện gì khác lạ, thậm chí là quân cuối cùng, anh cũng chỉ thản nhiên ù bài. Tô Mạch cảm thấy có phần khó chịu.
Bất ngờ, cửa phòng được mở toang. Chu Gia Ngôn và Bạch Lâm cùng nhau đi vào.
Chu Gia Ngôn tươi cười nói với Tô Mạch: “Tớ đang thắc mắc không biết diễn viên chính chạy đi đâu, hóa ra là trốn trong này!”.
Ngay lập tức, tên họ Kỷ điên khùng kia lại gọi Chu Gia Ngôn ngồi xuống chơi cùng.
Chu Gia Ngôn nhìn quanh một lượt rồi quay sang Kỷ Vân Chi, đáp với vẻ tự nhiên: “Hình như không có chỗ cho em”.
Lập Hạ vội vàng đứng dậy: “Tớ không chơi nữa, cậu v