
Tác giả: Mễ Mễ Lạp
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134891
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/891 lượt.
hính là nhân vật mà Mậu Nhất sáng tạo để dành riêng cho tôi.
Đối với tôi mà nói, chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi!
“Ừ”, Mậu Nhất gật đầu đáp.
Những bong bóng hân hoan trong lòng tôi từ từ bay lên hòa vào ánh nắng mặt trời, phản chiếu những tia sáng rực rỡ. Thứ cảm giác này, chính là cảm giác hạnh phúc chăng?
Dưới sự thúc giục của Mê Cúc, tôi đặt chiếc túi giấy có đựng áo của Nam Trúc Du sang một bên rồi múa một bài quyền của nhà họ Lâm cho mọi người xem. Trong tràng pháo tay hoan hô của mọi người, trong ánh mắt cổ vũ của Mậu Nhất, tôi mỉm cười mãn nguyện.
Còn về việc có thể diễn tốt vai diễn này không, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tự tin!
“Minh Đạo Liên, thế nào? Tiểu Vũ không tồi phải không?”, Mê Cúc đắc chí nhìn Minh Đạo Liên khiêu khích.
“Không tồi, quả nhiên không khác đàn ông là mấy!”
Tôi không nghe, không nghe thấy gì hết, trước mặt Mậu Nhất tôi là một cô gái hiền lành, không biết đến nổi giận là gì…Chỉ có điều, ánh mắt Minh Đạo Liên đang nhìn tôi là có ý gì? Dường như anh ta đã nhìn ra điều bí mật không thể nói ra trong trái tim tôi? Điều bí mật không thể nói ra trong trái tim tôi? Ngoài việc…thầm thích hội trưởng Mậu Nhất ra, còn có cả việc từng thuê Nam Trúc Du…
Mê Cúc lập tức quay người lại, ánh mắt như tóe lửa nhìn anh ta rồi đột nhiên ném ra một câu: “Tên mắt kính chết tiệt, chắc là cậu đang ghen tị với sự mạnh mẽ của Tiểu Vũ phải không? Hả cái đồ chạy 100 mét mất đến 14 giây?”
“Ít nhất thì tôi cũng không làm sai bài toán của lớp ba như ai đó!”
“Ai da da, không hiểu ai…trong giờ thể dục…”
Hài, tôi có thể khẳng định rằng hai người này chắc là có mối thù hận sâu sắc lắm đấy!
“Mê Cúc, sắp vào lớp rồi, tôi phải về lớp đây!”, tôi không muốn nhìn thấy Minh Đạo Liên nữa, cũng không muốn nhìn thấy hai bọn họ tranh cãi, khích bác nhau nữa. Vì vậy, trong tình hình này, “chuồn” là thượng sách!
“Reng…reng…”, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười tươi rói với Mậu Nhất, cố gắng bỏ ngoài tai cuộc tranh cãi của Mê Cúc và Minh Đạo Liên, hít một hơi thật sâu rồi quay người bỏ đi.
“Tiểu Vũ…”, tiếng gọi của Mậu Nhất vang lên.
“Sao thế hội trưởng?”, tôi kinh ngạc quay đầu lại, Mậu Nhất đã đuổi theo tôi ra đến tận cửa phòng học.
“Những điều Minh Đạo Liên nói em đừng để ý, Tiểu Vũ là một cô gái rất đáng yêu mà!”, Mậu Nhất nhìn tôi, ánh mắt chân thành và dịu dàng.
Bùm..….
Mặt tôi đỏ bừng lên trước lời khen ngợi của Mậu Nhất. Anh ấy quả là một người dịu dàng, đuổi theo tôi ra tận đây chỉ là để nói với tôi câu này, an ủi tâm trạng đang thê thảm của tôi!
Một cảm giác ngọt ngào dâng trào trong lòng tôi, cho dù bản thân tôi hiểu rằng mình không phải là một cô gái dễ thương, những giây phút này đây, tôi đang cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Tiểu Vũ, của em này. Em để quên trong lớp đấy!”, trong tay hội trưởng Mậu Nhất là cái túi giấy đựng áo của tôi, “Em đãng trí thế, may mà bỏ quên trong lớp của anh nên anh mới mang trả cho Tiểu Vũ được, chẳng may mà để quên ở nơi khác là mất rồi đấy!”
A…
Giấc mộng tươi đẹp tự nhiên bị vỡ tan.
“Hội trưởng, anh đuổi theo em để đưa cái túi giấy này à?”, tôi hỏi.
“Đương nhiên rồi!”, Mậu Nhất mỉm cười, nét anh khôi ngô đến lạ thường.
“Cám…cám ơn anh!”, nói như vậy thì câu an ủi kia chỉ là nhân tiện nói ra mà thôi. Hu hu hu…trái tim tôi đang bắt đầu rỉ máu.a
Chiếc hộp giấy và câu lạc bộ hoàng tử
Vì mấy lần âm thầm đến lớp quyến rũ để tìm Nam Trúc Du mà không gặp, do đó chiếc áo sơ mi màu đen vẫn ở bên cạnh tôi, hại tôi mỗi lần nhìn thấy nó lại cảm thấy hoảng hốt.
Thật sự cứ mỗi lần tưởng tượng ra cảnh một hôm nào đó, chú quản gia của nhà tôi đến dọn dẹp vệ sinh căn phòng, bất chợt phát hiện ra chiếc áo nam này….đến lúc ấy, bố nhất định sẽ hào hứng triệu tập cả gia đình, tìm mọi cách để điều tra xem chủ nhân của chiếc áo là ai, sau đó….tèn.. ten ..ten ten..…bên tai tôi vang lên tiếng nhạc của lễ cưới.
Không được, không thể nào…nhất định tôi phải nhanh chóng trả chiếc áo sơ mi này về cho chủ nhân của nó.
Ở trường đợi Nam Trúc Du không được thì chỉ còn một cách duy nhất là lên gặp hiệu trưởng để lấy địa chỉ của Nam Trúc Du mà thôi.
Dù sao thì Nam Trúc Du cũng là học sinh đặc biệt mà thầy mời tới, chắc chắn thầy phải có những hiểu biết nhất định về anh ấy. Thế là sau giờ tan học, tôi liền trực tiếp lên gặp thầy hiệu trưởng để xin địa chỉ của Nam Trúc Du. Trải qua 1 tiếng 15 phút 30 giây van nài và dụ dỗ (tặng một thẻ miễn phí 30 tiếng đồng hồ trong câu lạc bộ KTV), cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng miễn cưỡng đồng ý cho tôi địa chỉ của anh ấy. Chỉ có điều…
Tôi ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, tức tối nhìn lên tòa nhà cao vút trước mắt. Bên ngoài cổng có treo một tấm biển, bên trên có đề rõ ràng là “số 26 Vũ Chi Nhai”, thế mà trên tầng thượng kia, một tấm biển hiệu lớn đang nhấp nháy dòng chữ “Cậu lạc bộ Hoàng tử”.
Không sai, chính là câu lạc bộ Hoàng tử.
Tôi ngẩn người đứng trước cửa câu lạc bộ, lần này thì không