
Tác giả: Mễ Mễ Lạp
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134906
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/906 lượt.
Đạo Liên đứng bên cạnh, không nói nửa lời, chỉ nhếch mép cười.
Mặc dù gã này không nói gì nhưng chỉ một cử chỉ nhỏ của anh ta cũng khiến cho tôi cảm thấy khó đối phó hơn cả những câu hỏi mang tính chất vấn của Mê Cúc.
Kì lạ, điều tôi nói rõ ràng là sự thực mà!
“Là thật đấy, tôi và Tiểu Vũ chỉ là bạn thôi!”, Nam Trúc Du nhìn Mê Cúc, gật đầu nói.
“Cái đó…nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!”, sợ ở lại thêm lúc nữa sẽ bị Mê Cúc lôi ra ngoài chất vấn tiếp, thế nên nhân lúc Mê Cúc vẫn còn tin vào lời Nam Trúc Du nói, tôi liền vội vàng bỏ đi trước.
Nhưng mà, sao lúc tôi bỏ đi, vẻ mặt của Nam Trúc Du lại có vẻ lạc lõng và hụt hẫng đến vậy? Có phải là tôi đã sai rồi không?
Thôi bỏ đi, tôi làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện của Trúc Du nữa, tôi phải đọc kịch bản thôi!
Nhưng mà, sao trong lồng ngực tôi lại thấy khó chịu như thế này nhỉ. Dường như là…lần đầu tiên từ khi sinh ra cho đến nay. Tôi cảm thấy ghét chính bản thân mình. Tôi làm như vậy có đúng không nhỉ? Như vậy đối với Trúc Du có…?
Vol 3. Trúc Du bị bắt trói cóc rồi.
Mặc dù tôi thoát khỏi số mệnh bị Mê Cúc tóm lại chất vấn nhưng hôm sau, Nam Trúc Du lại không thể thoát khỏi cơn ác mộng bị “bắt cóc”.
“Tùng Bình, cậu nói cái gì? Bố tôi bắt trói Nam Trúc Du tới nhà mình sao?”, tôi căng thẳng tột độ, hét tướng lên trong điện thoại.
Nam Trúc Du bị bố bắt trói về nhà rồi.
Trong vòng vài phút đồng hồ, bộ não của tôi không sao ‘tiêu hóa” được ý nghĩa của câu nói này.
Chết thật rồi!
Chỉ cần nghĩ đến tính cách nóng nảy và thô bạo của bố, tôi không còn tâm trí nào mà nghĩ đến việc hội trưởng Mậu Nhất đang chờ mình đến để cùng bàn luận về kịch bản, lập tức chạy một mạch về nhà.
“Hội trưởng, xin lỗi anh, hôm nay em có việc gấp, không thể đến được. Ngày mai nhất định em sẽ học kịch bản tử tế!”, tôi vội vàng gọi điện thoại báo cho Mậu Nhất, không kịp để anh ấy đáp lời liền ngắt luôn điện thoại, bắt xe phi thẳng về nhà.
Chiếc xe taxi màu xanh nước biển đỗ xịch trước cổng nhà, tôi lao như bay vào trong nhà.
“Bố ơi, sao bố có thể không nói lời nào đã bắt người ta về nhà thế?”, tôi thở hồng hộc, lao thẳng vào nhà, “Bố ơi, sao bố….”
Tôi chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn khắp lượt phòng khách của nhà mình. Chỉ thấy những dụng cụ gia đình vốn được bày biện trong phòng khách bỗng nhiên không cánh mà bay, cả phòng khách trở nên trống không, chỉ nhìn thấy duy nhất một chiếc ghế làm bằng gỗ lim đặt ở giữa căn phòng.
Tôi đứng ngây người trước cửa phòng khác, mở to mắt nhìn chăm chăm vào chiếc ghế gỗ lim. Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lim kia chính là người bố thân yêu của tôi. Nhìn thấy tôi đang thở hồng hộc, mặt mày thất thần, bố liền mỉm cười ôn hòa.
Cơn giận dữ của tôi từ từ bốc lên đầu.
“Bố, Nam Trúc Du đâu rồi?”, tôi nhìn bố, tức tối tra hỏi.
“Nam Trúc Du? Ai là Nam Trúc Du? Bố có quen anh ta sao?”, bố tôi nhún nhún vai, tỏ vẻ ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bố không quen Nam Trúc Du sao?”, tôi nghiến răng, nhả ra từng chữ một, “Bố, bố đừng nói với con là trước khi vô duyên vô cớ bắt người ta đến đây, bố đã không cho người đi điều tra về thân phận của anh ấy đấy!”
“Bắt người á? Tiểu Vũ, bố đâu có làm những chuyện thô lỗ như vậy?”, bố tôi lắc đầu, vẻ mặt bi thương.
“Bố đừng diễn kịch nữa, bố còn không chịu nói thật hay sao?”, tôi trợn mắt, gào lên.
“Thôi được rồi, thôi được rồi!”, nhìn thấy tôi đang nổi cơn thịnh nộ, bố liền đứng dậy, từ tốn nói: “Tiểu Vũ, không phải là bố cố tình chọc tức con, chỉ là bố đang làm một trắc nghiệm nho nhỏ thôi mà. Mà kết quả trắc nghiệm ấy quả đúng như những gì mà tên nhóc Tùng Bình nói. Cái anh chàng Nam Trúc Du đó đối với con mà nói quả nhiên là không giống bình thường”.
Trắc nghiệm? Tôi đần mặt ra nhìn bố.
“Bố à…”, tôi gằn giọng, “Nam Trúc Du đâu rồi? Anh ấy đang ở đâu?”
“Con gái, con yên tâm đi! Khó khăn lắm bố mới thấy con bắt đầu yêu đương, thế nên đương nhiên bố phải đối đãi tử tế với bạn trai của con rồi, làm sao có thể dọa cho nó sợ hãi mà chạy mất được chứ? Hơn nữa, cho dù bố có dùng cực hình với nó cũng phải tiến hành trước mặt con chứ!”, bố nhìn tôi, thản nhiên nói.
“Dùng cực hình?”, tôi hét lên, trong đầu vụt hiện lên những cảnh tượng tra tấn dã man ngày xưa: kẹp ngón tay? Châm kim vào người? Xẻ thịt…
“Bố à, cho dù có là thời đại ngày xưa đi nữa, nếu bố mà dùng cực hình với người khác là phạm pháp đấy, bố có biết không hả?”
“Hừ…”, bố kiêu ngạo nhìn tôi, từ tốn nói: “đừng tưởng con nói thế là bố sẽ tha cho bạn trai của con! Nói cho con biết, muốn trở thành con rể của nhà họ Lâm, trưởng môn của Lâm Nguyên Đường, người kế thừa của vương quốc giải trí nhà họ Lâm không phải là chuyện dễ dàng! Vì vậy không phải bất kì ai cũng được bố chấp nhận đâu!”
Bạn trai? Rồi lại con rể, trưởng môn, người kế thừa…bố thật sự cho rằng Nam Trúc Du chính là….
“Không, không, không…”, tôi lắc đầu.
“Cái con nhóc này, cho dù có lắc đầu cũng vô ích mà thôi! Muốn trở thành con rể của ta mà không có chút thực tài là tuyệt đối không được!”