Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương

Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015

Lượt xem: 134186

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/186 lượt.

hõm.
Sau đó Sở Sở kêu cô ở lại ăn cơm, nhưng La Tiểu Sanh lại uyển chuyển từ chối, “Tớ còn có việc phải làm, lần sau đi nhé? Lúc đó tớ mời.”
“Đấy! Cậu làm gì mà cứ bí mật như vậy chứ!”
“Xin lỗi, Sở Sở.” La Tiểu Sanh trong lòng thầm nói, sau đó cô ôm bức tranh tạm biệt bạn tốt, rời khỏi phòng tranh.
La Tiểu Sanh ôm tranh đi nhưng không hướng về nhà ga, mà là vòng mấy vòng, đi đến chợ cây cảnh gần đó, đây là dự định cô đã nghĩ thật kỹ trước đó, muốn thay Quỳ mua một ít phân bón, chỉ cần nghĩ đến nụ cười tươi vui của hắn, trong lòng cô thật ấm áp.






Mua phân bón thúc xong, La Tiểu Sanh lại ôm bức tranh đi đến nhà ga.
Ngay lúc cô đang muốn qua đường, một giọng nói gọi giật cô lại.
“Tiểu Sanh!”
Lưng La Tiểu Sanh cứng đờ, túi phân bón trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy thân cảnh cao gầy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ở cách đó không xa.
“Học trưởng.” Giọng nói của cô không không chế được nhẹ run.
Thật lâu sau, cô lấy lại tinh thần, nụ cười tái nhợt, “Chúc mừng hai người.”
Giang Vân ngại ngùng nở nụ cười, nụ cười kia không thể giấu nổi sự hạnh phúc, trong mắt La Tiểu Sanh lại giống như bị dao cắt, đau đớn khôn cùng.
“Thật không hiểu cô ấy, mang thai thì có gì thẹn thùng cơ chứ?” Tần Phong dịu dàng mỉm cười nhìn Giang Vân, lại quay đầu về phía La Tiểu Sanh, thân thiết hỏi han, “Tiểu Sanh, gần đây em có đi đâu không? Anh có gọi đến chỗ nhà trọ của em lại không được, di động cũng không bắt máy, làm hại anh cùng Vân Vân lo lắng cho mẹ nuôi của đứa trẻ còn chưa ra đời này đâu.”
“Em… em gần đây đi về nông thôn.” Cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ thầm nghĩ nhanh rời khỏi nơi này mà thôi.
“Về nông thôn? Em làm gì ở đó vậy?” Giang Vân cũng bước đến gần.
“Vẽ tranh.”
“Cậu về nông thôn vẽ tranh sao lại không nói cho bọn tớ biết một tiếng chứ?” Giang Vân oán trách liếc cô một cái.
“Xin lỗi.” Bây giờ tất cả các câu trả lời của cô đều là theo phản xạ, căn bản cô cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
“Em đừng trách Tiểu Sanh, ai chẳng biết cô ấy là sinh viên mỹ thuật hệ tạo hình có tiếng mê tranh, trước kia thường vì vẽ tranh mà quên ăn đấy thôi. Em nói có phải không, Tiểu Sanh. Tiểu Sanh? Tiểu Sanh?”
A? Tiểu Sanh giật mình, “Phải…….”
“Tiểu Sanh, em ăn cơm chưa?” Tần Phong thân thiết nhìn cô.
“Ăn…… chưa…….” Cô gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Em chưa ăn cơm sao? Đi, đi theo bọn anh ăn cơm luôn!”
“Không được, em còn có việc…….” La Tiểu Sanh thoái thác.
“Tiểu Sanh, đừng không nể mặt mũi bọn tớ vậy chứ!” Giang vân đền gần nắm lấy tay cô, “Đã lâu chúng ta cũng không liên lạc với nhau, ăn bữa cơm thôi mà! Hơn nữa, bọn tớ còn muốn cậu đặt tên giúp đứa bé này đấy.” Nhắc đến đứa trẻ, nụ cười trên mặt Giang Vân càng tươi, cả người tựa hồ như phát ra hào quang.
Thứ hào quang này ở trong mắt La Tiểu Sanh lại trở thành một mảnh dằm, không chỉ đâm vào mắt cô, mà đâm vào lòng cô nữa.
“Tớ nói không muốn đi là không muốn đi mà!” Cô giãy bàn tay ra.
Tần Phong và Giang Vân đều ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Sanh? Cậu làm sao vậy?”
Ngay lúc này cô mới ý thức được sự thật thố của bản thân, “Xin lỗi, tớ…… tớ thật sự có việc, tớ đi trước đây!” Nói xong, cô vội vàng xoay người, không để ý đến tiếng gọi từ sau lưng, bước chân ngày càng nhanh, thậm chí đã chuyển thành trốn chạy.
Cả đời này của La Tiểu Sanh cũng chưa từng chạy nhanh như vậy đi? Nhưng mà lúc ấy chân của cô giống như bị cái gì đó kéo đi, từng bước lại từng bước, muốn dừng cũng không được.
Bên tai đều là tiếng còi ô tô, tiếng nói ồn ào, cô cứ như vậy không mục tiêu chạy về phía trước, trong lòng hỗn loạn, chẳng những loạn đến nỗi khiến cô không thể thở, mà còn loạn đến cô cũng không thể tự chủ được.
Cô cứ chạy mãi, chạy mãi như vậy, hoàn toàn không cảm giác được mệt mỏi. Cô chạy qua con phố lớn, chạy vào công viên, thầm nghĩ phải rời xa thanh âm văng vẳng bên tai này, mãi cho đến khi bốn phía im lìm, bỗng nhiên bước chân cô mềm nhũn, sự mệt mỏi tích tụ trong thân thể đột nhiên bộc phát, cô tê liệt ngã xuống đất.
Trong nháy mắt khi ngã xuống, từng hình ảnh những ngày khi cô ở bên cạnh Tần Phong nhưng một bộ phim xẹt qua trước mắt La Tiểu Sanh. Giọng nói dịu dàng của hắn vẫn còn vang bên tai, nụ cười giữa hai hàng chân mày không có lúc nào là không kích thích trái tim yếu ớt kia của cô.
Lúc trước mọi người thường nói: Yêu đơn phương là một loại tình yêu say đắm hoàn mỹ nhất trên đời này, bởi vì tuyệt đối cũng không bao giờ bị thất tình. Nhưng chỉ có người chân chính từng trải mới biết được: loại tình yêu không thể nói nên lời này, đó mới là loại tình yêu yếu ớt nhất trên thế giới.
Chuyện tình đau khổ nhất trong cuộc đời, đó là không những trơ mắt nhìn thấy bản thân tan nát cõi lòng, lại còn phải che giấu sự tan nát ấy.
Mà yêu đơn phương một người, chẳng những phải chịu thương tổn, ngay cả nước mắt cũng phải nuốt ngược vào trong.
La Tiểu Sanh chính là một c