
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341029
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1029 lượt.
Lương Hoà lặng lẽ bước đến gần, khoác lên người các con mỗi đứa một chiếc áo, xong việc rút tay về, lập tức bị anh nắm lấy.
Lương Hoà ngẩn người ra, muốn rụt tay lại, nhưng anh nắm rất chặt. Lương Hoà bặm miệng, nói nhỏ, “Anh cứ ôm con đi đã!”
“Vậy hãy nhìn anh đi!”
“Không nhìn!” Lương Hoà nguẩy đầu sang chỗ khác, anh nắm tay kéo xoay cô lại.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Lương Hoà đành ngẩng đầu, trừng mắt lườm anh.
Cố Hoài Ninh nhìn hai con nói với vẻ nghiêm túc, “Mẹ giận rồi làm sao bây giờ?” Anh dứt lời liếc nhìn cô, lập tức liền bị cô lườm thêm một lần nữa, “Thôi, mấy đứa đi xuống đi, để ba dỗ mẹ đã!” Nói xong anh thả hai đứa trẻ xuống đất thật.
Lương Hoà trừng mắt nhìn, “Anh định làm gì?”
Cố Hoài Ninh cầm bàn tay lạnh cóng của cô, vẻ mặt thản nhiên nói, “Hôn em một cái!”
“Không cần!”
Trả lời cô là một chiếc hôn trực tiếp dừng trên trán, trên hai má và cuối cùng dừng ở trên môi, “Chúc mừng năm mới!”
Cảm giác ấm áp khiến cho cô không thể kiên trì cứng rắn thêm nữa, đôi mắt bắt đầu ướt. Lương Hoà nghiêng đầu gục trên vai anh, một lát sau trấn tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng năm mới!”
o—————-o
Mãi mới dỗ được hai đứa trẻ hưng phấn trở lại giường ngủ, Lương Hoà nhìn đồng hồ,lúc này đã gần mười hai giờ đêm. Hai đứa trẻ năm nào cũng muốn cùng ba mẹ đón giao thừa, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa đến giao thừa chúng đã gà gật ngủ lăn ra.
Tối nay lại còn xảy ra một chuyện nho nhỏ, Cố Gia Giai lâu không gặp ba nên cứ ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Ninh không buông, miệng cương quyết muốn ngủ với ba. Cố Gia Niên thấy thế cũng đòi theo, hai đứa quấn lấy chân anh không rời, Lương Hoà nhìn cảnh đó lập tức lại bừng lên cảm giác mất mát. Cái tình huống có ba quên mẹ này xảy ra ở nhà cô không chỉ một lần.
Vẻ mặt ỉu xìu của cô khiến anh mỉm cười, hai tay vỗ vỗ má các con, nói, “Tối hôm nay ba là của mẹ.”
Lương Hoà mặt mũi đỏ bừng, hai đứa trẻ quay đầu nhìn nhau cười khanh khách, vô cùng ngoan ngoãn chạy về giường nằm tự giác kéo chăn trùm lên.
Thấy đôi mắt anh quay lại nhìn mình, Lương Hoà vội nói, “Tối nay em ngủ với các con.”
Anh cười cười, “Các con nói là muốn ngủ với ba cơ mà?”
“Vậy anh ngủ với chúng đi, em ngủ một mình.”
Nói xong cô xoay người đi, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa phòng cả người đã bị ôm ngang lấy. Lương Hoà thẹn quá hoá giận, chưa giãy dụa được mấy cái anh lại càng ôm chặt hơn, giọng anh trầm trầm mà ấm áp thở nhẹ bên tai, “Anh cũng vừa mới nói xong, đêm nay anh là của em.”
Da mặt dày! Da mặt của anh quả thật là càng ngày càng dày! Cả người cô bỗng nhiên mềm nhũn ra, nụ hôn của anh từ lúc nào đã rơi xuống bên tai cô, không biết là anh hôn tai, hay anh đã hôn mà hơi thở nồng ấm ấy vọng vào trong tai cô, xúc cảm nồng nàn khiến cả người cô run rẩy, vừa run vừa phẫn uất. Anh không chỉ da mặt dày, mà còn luôn tìm đúng điểm nhạy cảm của cô để ra tay, chỉ trong phút chốc đã khiến cô không thể chống cự buông giáp quy hàng. Lương Hoà nghiến răng, “Không được làm trước mặt các con.”
Cố Hoài Ninh cười cười, hôn cô thêm một cái xem như đáp ứng, nhanh chóng tắt đèn rồi cùng cô đi ra ngoài, trong bóng đêm chỉ còn lại hai người bạn nhỏ chong mắt nhìn nhau.
Cố Gia Niên: Sao mà năm nào ba cũng vậy nhỉ…
Cố Gia Giai: Cả mẹ nữa, năm nào cũng như vậy…
Cuối cùng hai người bạn nhỏ thống nhất đưa ra kết luận chung: người lớn thật chả hiện đại gì cả, muốn hôn nhau thì cứ trực tiếp mà hôn nhau đi, cứ lén lén lút lút, thật là phiền phức!
Phòng bên cạnh điều hoà mở ra với nhiệt độ ấm áp, anh vào phòng liền ngồi vào ghế sô pha nhắm mắt,vẻ mỏi mệt, hoàn toàn không giống vẻ cuồng nhiệt như vừa rồi. Lương Hoà biết anh thật sự rất mệt, công việc cuối năm bận bịu đã đành, vội vàng đáp chuyến bay dài về đây, tới nơi còn phải dỗ dành mẹ con cô, nghĩ vậy Lương Hoà mỉm cười, đi pha cho anh một ly trà nóng.
Đưa ly trà đến trước mặt thì anh mở mắt ra, Lương Hoà nhìn thẳng vào mắt anh, thấy trong đôi mắt có hằn lên những tơ máu. Cô chua xót trong lòng, định nói, đã bị anh ôm lấy, giọng anh khe khẽ bên tai cô như dụ dỗ: “Yên nào, để cho anh ôm một chút!”
“Mệt lắm sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không sao!”
Nói dối. Lương Hoà bặm môi, đưa tay kéo lỏng cravat của anh ra. Cố Hoài Ninh hơi nhích lui lại, nâng cằm cô lên, chậm rãi hôn lên môi cô.
Lương Hoà sửng sốt, đẩy anh ra, “Đang mệt mà, đi nghỉ sớm đi.”
Anh không thèm để ý, dán sát lấy môi cô, nói, “Thế này cũng là giải lao.”
Hai người quấn quýt giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lương Hoà đành đầu hàng. Được rồi, cô thừa nhận, về phương diện nào đó, sự kiên trì của cô chưa bao giờ có thể so sánh được với anh.
Trước khi sa vào chốn trầm luân, trong đầu Lương Hoà bỗng nhiên ý thức ra một vấn đề, nếu muốn tìm một từ để hình dung ngày đầu năm mới của cô, thì đó là ———–
Chỉ có hai từ ———- nhục dục !
Một ngày của Lục Khinh Vũ
Sau khi quay về Thẩm Dương, cô ở nhà với mẹ mấy ngày. Đang từ một kẻ công việc bận rộn cô trở nên cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên cô thường hay nhớ lại nhữn