
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341074
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1074 lượt.
r>Thấy vẻ bối rối của cô Cố Hoài Việt cười, “Dáng vẻ này của thím rất giống Lâm Kha.” Anh ngừng lại một chút, khi nói tiếp đã lại không còn cười nữa, “Lâm Kha là người vợ đã mất của anh, là mẹ của Gia Minh. Lúc cô ấy sinh Gia Minh bị khó sinh, đã mất rồi.”
Đã mất rồi? Lòng cô kinh ngạc. Người đàn ông trước mặt cô mang một vẻ dịu dàng trên khuôn mặt, đôi mắt như đang nhớ lại người vợ yêu quý của mình. Có lẽ đó là ký ức đau buồn, khiến trong phút chốc mặt anh đầy vẻ thương tâm.
“Xin lỗi anh Hai..” Cô cúi đầu, ân hận vì mình mà đã khơi lại quá khứ đau buồn của anh.
Cố Hoài Việt vỗ vai cô, “Không sao, đi vào ăn cơm đi, nói với mẹ là anh về rồi.”
“Anh về thành phố B bây giờ sao?”
“Không, anh có nhà ở gần đây, bây giờ về bên đó.” Ngừng một lát anh lại nói, “Gia Minh nhờ em quan tâm đến nó một chút, anh thấy nó có vẻ rất thích em. Từ nhỏ đến lớn không có người phụ nữ nào nó yêu thích như vậy.”
Lương Hoà ngượng ngiụ vuốt tóc gật đầu.
“Tiện đây anh cũng có chuyện muốn nói them.”
Giọng anh đầy vẻ nghiêm túc khiến cô ngẩng đầu lên chờ đợi, đôi mắt màu đen của anh trong ánh đèn mờ tối như có đốm sáng ẩn hiện nhá lên.
“Lấy Hoài Ninh rồi nên quan tâm đến chú ấy một chút, hãy đối xử thật tốt. Bao năm qua những chuyện của chú ấy anh đều chứng kiến hết, những nỗi khổ của chú ấy anh cũng biết rõ ràng.”. Cố Hoài Việt thấy biểu tình ngạc nhiên trên mặt cô, tiếp tục nói “Vậy là chú ấy cũng chưa kể cho em, nếu thế em cũng không cần hỏi làm gì, hãy sống với nhau cho tốt nhé.”
Anh nói xong dặn cô vào nhà, lại vỗ nhẹ đầu cô một cái rồi mới rời đi.
Càng về đêm gió càng thổi lạnh, cô đứng đó bỗng nhiên không biết mình phải làm gì.
Điều bất ngờ
Đợt diễn tập được ấn định chính thức bắt đầu vào hai mươi ngày sau. Những đơn vị có người trong danh sách tham gia diễn tập của Quân khu B đều chuyển quân đến Nội Mông Cổ trước mười ngày. Riêng Quân khu Quảng Châu do ở cách Xilarumen khá xa, cho nên tới chậm hơn so với họ năm ngày.
Trước khi bắt đầu diễn tập, ban lãnh đạo Quân khu ai nấy đều bận túi bụi, các buổi họp hành hội nghị lớn nhỏ không ngừng diễn ra, tất cả mọi người đều trong tình trạng làm việc cả ngày lẫn đêm. Đặc biệt hôm nay hội nghị lại tổ chức ở Sư bộ, người đứng ở trên bục nói thì nói không ngừng, mà toàn bộ những vị quan chức ngồi ở dưới dù biết rồi lại không thể không cố nén mà chịu đựng.
Triệu Kiền Hoà đã sớm ngồi không kiên nhẫn, lại kẹt một nỗi xung quanh trước mặt toàn các lãnh đạo tai to mặt lớn, không dám cục cựa làm bậy, liếc nhìn xung quanh một cách ngán ngẩm. Ngồi bên cạnh anh là Cố Hoài Ninh, cuộc họp từ đầu đến giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ, vẻ mặt vẫn nghiêm chỉnh chăm chú lắng nghe, công phu không chút nào sứt mẻ vặn vẹo. Triệu Kiền Hoà càng nhìn lại càng bái phục.
Cuộc họp cuối cùng cũng chấm dứt. Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hoà cùng nhau ngồi trên chiếc xe Hummer về Đoàn bộ. Vừa lên xe Triệu Kiền Hoà nhịn không được bắt đầu bàn tán.
Triệu Kiền Hoà rút ra kết luận: “Nói cậu có thể không tin, mỗi lần đến nhà nhìn thấy ba mẹ cậu, mình liền nhớ tới một bức tranh.”
Dút lời anh liếc nhìn Cố Hoài Ninh, chần chừ không nói. Cố Hoài Ninh hừ một tiếng, “Nói xem.”
Triệu Kiền Hoà nghĩ một chút, tiếp lời “American Gothic”
Cách phát âm chuẩn xác theo kiểu tiếng Anh – Mỹ làm cho Cố Hoài Ninh sửng sốt. Anh bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không còn cách gì để nói.
Anh nghĩ tới Lương Hoà, băn khoăn một chút không biết cô có thể ứng phó được những tình hình như vậy hay không. Trước đây những chuyện này anh cũng có nghĩ qua nhưng không thực sự lo lắng lắm. Hôm nay Triệu Kiền Hoà nhắc tới một cách rõ ràng như vậy, anh không lo lắng cũng không được. Lương Hoà tuy rằng có chính kiến, nhưng cô cũng rất dễ bị doạ, chỉ cần người ta cương với cô một chút, cô có lỗi liền lập tức cúi đầu nhận lỗi, nếu không có lỗi thì giả ngây giả ngốc cho qua vấn đề. Cho nên nhìn qua cô có vẻ ngu khờ, nhưng những chuyện cần thông minh thì thông minh có thừa.
Anh nhếch miệng cười khẽ: “Cô ấy sẽ không làm cho mình phải lo lắng đâu.”
—————————————
Thành phố B mới vào đầu mùa đông nhưng thời tiết đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Họp hành cả ngày làm cho anh cực kỳ mệt mỏi. Trong Sư bộ những người biết bối cảnh gia đình anh không ít, nên mỗi lần đến Sư bộ đều không thiếu những người gặp gỡ hỏi thăm ân cần, mỗi lần anh đều ứng phó trả lời đến mệt mỏi. Cái vòng lẩn quẩn này so với đánh nhau một trận còn khó vượt qua.
Vệ sinh tắm rửa thoải mái xong anh quyết định gọi điện thoại cho cô. Trước khi đi anh quả có nói với cô “không được làm dao động tâm trí” thật, kết quả là cô cô thật sự không thèm gọi một cuộc điện thoại nào. Nếu như không phải anh hiểu rõ tính tính của cô, đổi lại là người khác chắn chắn sẽ nghi ngờ cô nói yêu anh không biết có phải nói thật hay không.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nhấc máy. Giọng cô từ phía đầu bên kia truyền vào tai anh, mềm nhẹ, rời rạc, như là bị đang ngủ thì bị đánh thức.
“Alô, x