Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá !

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá !

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341062

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1062 lượt.

n lại đề xuất ý muốn ở riêng? Anh rất muốn hỏi cô, cuối cùng ai mới là người có vấn đề về tình cảm.
Cố Hoài Ninh thở dài, “Lương Hoà, đừng giận dỗi nữa, muộn rồi đi ngủ đi đã, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại vấn đề này.”
Nói xong anh xoay người muốn đi tắm, lần này đổi thành cô giữ chặt anh lại.
Lương Hoà mím môi nói cương quyết, “Không phải là em giận dỗi hay gì cả, thật ra mấy hôm nay em đã suy nghĩ về một số chuyện. Khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn, cho dù là ai nhìn vào cũng có thể thấy, anh luôn luôn che chắn trước em, em luôn được anh bao bọc che chở.” Cô nở nụ cười, “Đáng ra mà nói, với tình huống như thế thì sẽ có không ít người hâm mộ em. Nhưng có điều em không thích bị như vậy, em không muốn lúc nào cũng bị anh che chở, như thế sẽ khiến anh mệt mỏi, cũng sẽ làm cho em cảm thấy em không xứng đáng với anh, không đủ tư cách làm vợ anh. Cho nên, em muốn cố gắng phấn đấu để có thể thành công hơn một chút nữa, như vậy em mới cảm thấy cân bằng.”
Sự phân tích của cô dường như rất hợp lý, khiến Cố Hoài Ninh không thể phản bác được. Nhưng lòng anh lại cảm thấy không đúng cho lắm, trong nhất thời anh không phát hiện ra là không đúng ở chỗ nào.
Không đợi anh trả lời, Lương Hoà nắm chặt tay anh, lắc nhẹ, “Em nghĩ thế, anh đồng ý không?”
Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trong lòng bừng lên một cảm giác hoảng hốt. Lương Hoà không phải là một cô gái quá xinh đẹp, cũng không phải hết sức thông minh, nhưng lại hết sức hấp dẫn anh. Đối với anh mà nói sự hấp dẫn này không phải là bình thường, không thể lý giải rõ ràng đầy đủ, cũng không thể bỏ qua không quan tâm tới, lại càng không thể buông tay.
Khi còn học bên Anh, sĩ quan huấn luyện của anh từng nói một câu, “Là một người chiến sĩ thì cần phải có sự tự chủ, luôn luôn trấn định tự chủ dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không thể có điều gì mà trong vòng ba mươi giây không thể gạt bỏ được.”
Nhưng trầm mê, lại là một sự đả kích trí mạng.
Cho nên trong suốt những năm tháng sau đó, trong thâm tâm anh luôn ra mệnh lệnh cho chính bản thân mình đi tìm sự trầm mê đó, đi tìm một nơi mà có thể phát ra lực hấp dẫn, để thử nghiệm sự tự chủ của mình. Mãi cho tới ngày hôm đó, khi anh nhìn thấy nụ cười trên môi cô. Nụ cười đó không nở hoàn toàn, cũng không đặc biệt rực rỡ, nhưng lại làm cho khuôn mặt cô bừng lên, mắt cô sáng long lanh, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt như ánh sao nhỏ trên bầu trời, như là một thứ gì đó thuần khiết trắng trong nhất, anh không thể hình dung được. Tóm lại, anh đã trầm mê hoàn toàn vào trong đó. Mỗi lần cô dùng ánh mắt ấy nhìn anh, anh luôn luôn rất khó lòng cự tuyệt cô. Nghĩ tới đây, Cố Hoài Ninh thở dài một hơi, cảm thấy bất lực với chính mình.
Bản thân anh không cần quan tâm người ta bàn luận ra sao, nhưng nói như vậy thì không thể thuyết phục được Lương Hoà. Bởi vì không phải anh để ý tới điều đó, cũng không phải những người khác để ý, người để ý chính là cô.
Cuối cùng anh kìm chế chính mình, nhìn Lương Hoà khẽ trả lời, “Được rồi, anh đồng ý.”
Lương Hoà thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bởi vì câu trả lời của anh mà lại cảm thấy trống vắng. Cô do dự một chút rồi vòng tay ôm người anh.
Cố Hoài Ninh, hãy để tình yêu của chúng ta thử thách một lần xem sao.






Không thể không có em


Cũng giống như khi đến đây, Lương Hoà không có nhiều hành lý để đóng gói mang về, một túi xách nho nhỏ, bên trong chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân, ít ỏi đến mức đáng thương.
Trương Hân dịch dịch lại gần Lương Hoà, mái tóc cô bé tết thành hai bím, đội chiếc bịt tai hình gấu bông trông rất đáng yêu. Cô bé ngẩng đầu nhìn cô, hỏi, “Cô Lương, cô phải đi thật sao?”
Lương Hoà vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán cô bé, gật đầu. Lâm Nhiên kéo Trương Hân ý bảo cô bé đứng sang bên cạnh, bà nhìn ngó rồi xách mấy túi hành lý của Lương Hoà để lui ra một góc, hỏi cô, “Giờ sắp Tết rồi, có thể mua được vé máy bay không?”
Lương Hoà nói, “Cháu đi cùng với ba, không cần phải mua vé máy bay đâu ạ.”
Lâm Nhiên nhìn cô, bà đánh giá sắc mặt Lương Hoà nhưng không phát hiện ra điều gì khác lạ, nhịn không được bà vẫn hỏi, “Sao tự nhiên lại quyết định đột ngột như vậy? Không giận dỗi gì đấy chứ?”
“Đợi thêm một lát nữa, máy bay đến muộn.”
Cố Hoài Ninh gật gật đầu, vừa mới buông vali xuống di động trong túi áo anh liền vang lên. Anh do dự chưa biết có nên nghe hay không, Lương Hoà liền nói, “Nếu có việc thì anh cứ đi đi.” Vẻ mặt thông cảm của cô anh muốn nói cũng không biết nói như thế nào, chần chừ một chút Cố Hoài Ninh tắt máy, nhìn cô chăm chú.
“Em muốn anh đi hả?”
Lương Hoà cúi đầu im lặng không trả lời, ba anh lại lên tiếng, “Nếu con bận thì cứ về trước đi, không sao cả. Ba và Lương Hoà ngồi đợi một lát nữa rồi sẽ bay.”
Ý là có anh hay không thì cũng chẳng sao, Cố Hoài Ninh nheo mắt nhìn nhìn hai người, chậm rãi nở ra một nụ cười, “Vậy cũng được, thế thôi con đi nhé.” Nói xong anh vuốt nhẹ tóc cô, “Về đến nơi gọi đ


XtGem Forum catalog