Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chạy Đâu Cho Thoát

Chạy Đâu Cho Thoát

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341652

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1652 lượt.

chọn hộp thịt bò nhập khẩu, trong xe đẩy của anh còn có hai hộp trứng gà quê nổi tiếng.
Quả nhiên là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Cô chưa bao giờ mua trứng gà ở siêu thị. Giá một quả trứng ở đây có thể mua ba quả trứng gà ở chợ. Càng không nên nhắc tới chuyện mua thịt bò nhập khẩu về làm bít tết, nhìn một bữa ăn của anh đã bằng tiền cả tuần chợ của cô.
Cho nên, hôm nghe đám ‘chị em’ y tá nói về mình, đã cho thấy rõ sự chênh lệch giữa anh và cô, giống như tát cho cô một bạt tai, thức tỉnh cô thôi không lãng phí tuổi thanh xuân cùng với thời gian vào anh.
Đang trong đà suy nghĩ miên man, bỗng xe đẩy của cô đâm vào thứ gì đó đến ‘rầm’ một cái, Trần Nhược Vũ há miệng nhìn núi giấy vệ sinh đang trút xuống đầu mình.
Quá mất mặt.
Phản ứng đầu tiên của Trần Nhược Vũ là quay ngoắt nhìn sang chỗ của Mạnh Cổ. Đúng như cô dự đoán, anh nghe thấy tiếng rơi đổ liền đưa mắt nhìn tới chỗ cô.
Trần Nhược Vũ vội chôn đầu vào kệ xếp giấy vệ sinh, vốn trong mắt anh đã là kẻ mặt dày như vậy quá đủ rồi, đừng thêm lần xấu hổ này nữa.
Mọi người xung quanh vội tới giúp cô nhặt từng túi giấy vệ sinh xếp lên kệ, Trần Nhược Vũ lẩn trong đám người đang giúp mình, chân tay luống cuống xếp nhanh lên kệ giấy, mắt mũi liếc ngang liếc dọc như đang ăn trộm. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không phát hiện kẻ gây chuyện là cô.
Xếp xong đống giấy vệ sinh vào chỗ cũ, Trần Nhược Vũ nhanh chóng đẩy xe đi thanh toán. Bỗng thấy đứa trẻ vấp phải cuộn giấy vệ sinh còn sót lại, đầu đập mạnh vào thắt lưng của một bà cô đứng trước đó.
Không xảy ra thương tích gì lớn, nhưng lại gây sự chú ý!
Giọng nói bà cô này khá to, hai mắt trừng lớn nhìn đứa trẻ gây ra chuyện. Đứa trẻ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên vì sợ hãi. Trần Nhược Vũ đẩy xe qua, vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng thấy đứa trẻ bị mắng nhìn trông rất tội nghiệp mà không thấy cha mẹ của nó đâu, bà cô thì luôn miệng quát tháo không ngừng.
Trần Nhược Vũ đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại.
“Cô có sao không ạ?”
“Hỏi thừa, cô thử bị nó đụng vào xem. Không trông nó cẩn thận, mắt mũi để đi đâu vậy? Không hiểu người lớn dạy dỗ đứa nhỏ kiểu gì, làm thắt lưng tôi bị đau.”
“Cô chăm sóc sức khỏe thật tốt, thắt lưng cũng rất dẻo dai.”Câu nịnh bợ của Trần Nhược Vũ khiến bà cô có vẻ ngạc nhiên.
“Thắt lưng mềm thế này rất dễ bị tổn thương. Cô à, đừng so đo với đứa nhỏ, nên đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm. Phí đăng kí ba tệ rưỡi, cháu trả tiền.”Xem xem, cô chỉ là người qua đường cũng dũng cảm đến nhường này, còn chi trả cả tiền viện phí.
Mọi người xung quanh cũng kẻ tung người hứng, bà cô cũng không dám so đo với đứa trẻ. Lại thấy Trần Nhược Vũ móc tiền định trả tiền đăng kí phí khám, càng thấy ngượng ngùng, đành ‘ hừ ‘ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Trần Nhược Vũ thở phào một hơi, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới quầy thu ngân. Nói thì anh hùng như vậy, chứ thực chất cô đâu có nhiều tiền, nếu bà cô nhất quyết đòi tới bệnh viện khác gì lấy mạng cô.
Đến chỗ thanh toán, Trần Nhược Vũ đứng xếp hàng chờ tới lượt. Đang nghĩ không biết bên kia Mạnh Cổ đang chọn loại sa lát loại nào thì cảm thấy ai đó đang chạm vào thắt lưng của mình.
Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn thấy Mạnh Cổ đang cười với cô.
“Thật trùng hợp.”
Trần Nhược Vũ cố gắng kiềm chế cảm xúc, rặn ra nụ cười tươi rói: “Trùng hợp quá, bác sĩ Mạnh đến mua đồ sao?”
“Đúng, đi mua đồ, không phải đến để đụng đổ giấy vệ sinh của người ta.”
Anh thấy rồi!
Nét mặt Trần Nhược Vũ bỗng cứng đơ không kịp ứng phó với tình huống này đành xoay người đưa lưng về phía anh, tìm cách lẩn tránh. Người xếp hàng sao lại nhiều đến vậy!
Thắt lưng cô lại bị ai đó chạm vào: “Trần Nhược Vũ, thắt lưng của cô không được dẻo dai cho lắm.”
Cô không dám quay đầu lại: “À, không dẻo không hề dẻo chút nào.”
“Tôi thấy gần đây sức khỏe của cô hình như khá lên, lâu rồi không thấy tới bệnh viện.”
“Đúng vậy. Kinh mạch thông suốt, sức khỏe dồi dào, không cần tới bệnh viện.”
“Sao trước kia tôi không phát hiện ra cô là người hài hước đến vậy.”
Trần Nhược Vũ quay người lại ném cho anh một nụ cười gượng gạo, rất muốn hỏi thẳng vào mặt anh, anh có thể ngậm miệng lại được không? Nhưng cô không dám.
Được đà, Mạnh Cổ càng nói càng hăng, nói: “Nếu ngày nào đó sức khỏe xuống dốc, nhớ đến tìm tôi.”
“Không cần. Cho dù tôi đi bệnh viện nhưng không cần đến ngoại khoa, tôi tới não khoa.”
“Vì sao?”Anh tỏ vẻ kinh ngạc.
“Mắc bệnh ngu đần, đương nhiên phải đi khám não.”Trần Nhược Vũ lạnh lùng nói. Hừ, nếu cô còn đi tìm anh, thì đúng là đứa con gái ngu đần.
Mạnh Cổ cười haha, Trần Nhược Vũ lườm anh một cái.
Lúc đến lượt cô thanh toán, cô chạy như bay tới quầy thu ngân, vừa chạy vừa nói: “Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Thanh toán xong, vừa lao ra đến cửa chính của siêu thị thì nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ.”
Cô giả vờ như không nghe thấy, nhưng hai chân lại phản chủ, càng bước càng chậm lại.
Mạnh Cổ chỉ tốn vài ba bước đã đứng bên cạnh cô, cười nói: “Trần Nhược Vũ, tôi