
Tác giả: Trường Phi Bảo
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 134377
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/377 lượt.
cô, lời giảng của thầy văn ngọt như mía lùi, giọng cô toán gay gắt, ngữ điệu cô giáo dạy sinh vật thật vui nhộn, huyền bí là cô lịch sử, hài hước là thầy anh văn....ôi sao tất cả với tao điều là những thứ vô giá, còn tụi bạn nghịch như quỷ sứ nữa chứ, tao...tao không nở đánh mất.
Thụy Biên vỗ tay, nàng chộp lấy vật nhọn trên tay Vân rồi cũng khéo léo khắc lên, chiếc cây như cũng biết đau đớn, những chiếc võ sần sùi theo vết khắc của nàng tự động rơi ra như bụi cám.
"Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa cổng trường khép kín với thời gian
Khi phượng rơi là nổi nhớ bàng hoàng
Sẽ phải sống trong muôn vàn tiếc nuối"
Vân ngây ngô cười
-Tao thầm phục nhà thi sĩ nào sáng tác mấy vần thơ tuyệt cú này, nghe mà thấm thía quá
Thụy Biên lại bùi ngùi nói:
-Xa mày rồi, tao không nở
-Mày khờ quá, nhớ tao thì cứ tới nhà tìm
-Ừ, nhưng dòng đời xô bồ không gì có thể lường trước, nếu như hai tụi mình thật sự không thể gặp nhau thường thì mình hẹn ngày này hằng năm lại tới đây nha
-OKie, ai hứa lèo là chó con!
Bấy giờ mới thấy nụ cười mở trên môi của hai cô nữ sinh trẻ. Hai nàng cầm tay nhau bước đi, những bước chân tự tin, bỏ lại đằng sau khung trời tuổi dại, những dãy lớp, những hàng cây...tà áo dài đong đưa theo gió. Ngây thơ ơi tạ từ mi!
******
Kết quả thi được công bố là vào đầu tháng bảy, bạn bè lại dược dịp sum vầy, rồi lại một lần chia tay, kẻ thi đậu mặt tươi cười, kẻ rớt thì héo như trái dưa leo để cả tuần. Tuyết Vân cũng trong tâm trạng đè nén cảm xúc, nàng không cho phép nước mắt hoen mi, nàng không muốn Thụy Biên lại phải chua xót, nàng muốn Thụy Biên thật yêu tâm rời khỏi trường với kết quả thi thật tốt.
Đạp xe trên phố với tâm trạng hổn tạp, nửa vui, nửa buồn, nửa nhung nhớ, nửa chờ đợi. Tin nàng chiếm đầu bảng chắc sẽ làm cha mẹ mừng quýnh, riêng anh hai thì nàng chẳng dám trông mong, bởi lẽ hai ngày nữa anh em nhà họ Hà khăn gói sang bên kia đại dương, đi về khung trời mới, lòng nàng se lại khi nghĩ đến điều đó
Một tay bợm nhậu không biết từ góc phố nào lủi ra, tay lái hắn gầm gú, chiếc xe lạng lách, uốn éo ngoằn ngoèo, cư dân trên phố ai cũng khiếp vía. Tuyết Vân thần trí còn ở đâu đâu, ý thức thì vẫn cứ theo phản xạ, định cho xe rẽ vào con đường tắt, đâu hay vận xui đang lăm le phía trước, chiếc xe chợt tông thẳng vào nàng, nàng không kịp tránh đã phải hét thất thanh, rồi đổ đống bên lề
Lúc tỉnh lại trời đã tối mò, nàng thấy mình đã ở trong phòng, toàn thân nằm dài trên chiếc giường nệm êm ả. Nàng chớp chớp mắt, ánh sáng đèn điện ùa vào, nàng nhận diện ra cha, mẹ, có cả anh hai đang quây quần xung quanh, tất cả đều cùng một tâm trạng lo lắng như nhau. Thấy Vân tỉnh, mẹ nàng mừng rỡ hỏi:
-Con thấy trong người thế nào rồi Vân? có ê ẩm không?
Nhìn mẹ trìu mến, nàng nhổm người dậy, vòng tay bá lấy cổ mẹ, vui vẽ nói:
-Mẹ ơi con chẳng sao, con...con đã thi đậu rồi
-Thế thì may quá, con làm mẹ đứng tim- giọng bà còn vướng víu chút sợ hãi- lúc Văn nó đưa con về thấy tay chân trầy xước, đầu được băng lại, mẹ lo muốn chết
Vân ngơ ngác:
-Sao anh ấy biết con bị tai nạn mà đưa về hở mẹ?
Bà hôn lên trán nàng
-Chắc có sự trùng hợp
Ba nàng chau mày, nói:
-Nó đưa con đến trạm xá, sao đó đưa về nhà, nó lo lắng y như là chồng lo cho vợ
Vân đỏ mặt:
-Anh ấy sao lại yêu một đứa ngốc nghếch như con được, ba nói đùa với con rồi đó?
-Chỉ có mày đùa cợt người ta thôi- anh hai gắt gỏng- nó toàn tâm toàn ý đến với mày, yêu mày là xuất phát từ con tim, mày thử đốt đuốc tìm cả đời xem có ai hơn nó không?
Mẹ gật đầu hài lòng:
-Nếu nó làm rể nhà mình, thì còn gì quý bằng
Nhìn mẹ, anh và ba, thấy ai cũng ủng hộ cho chàng, đứng về phía chàng, nàng có chút vui vui, nhưng nàng không muốn biểu lộ chút vui cỏn con đó ra ngoài nét mặt, đành thờ ơ:
-Con mệt lắm, con muốn ngủ
Văn Khánh lắc đầu đứng dậy:
-Tuyết Vân em ngu lắm
Hôm sau Thụy Biên đến, thấy đầu nàng có vết thương là nàng hốt hoảng
-Mày sao thế? đậu rồi ăn mừng kiểu Iraq sao?
Tuyết Vân lườm bạn:
-Tao gặp xui mà mày còn đùa được?
Thụy Biên cười:
-Vết thương có nghiêm trọng không?
-Nếu nghiêm trọng thì còn ngồi đây nghe mày nói sao
Vân chuyên chú nhìn bạn, nàng thấy vẻ chán nản ở Biên, tiếng thở dài nặng nề của Biên làm Vân không thể không lên tiếng hỏi:
-Mày có tâm sự ư?
Thụy Biên gục đầu lên vai bạn thành thật đáp:
-Tao buồn quá mày ơi, anh Nhật ảnh đi thật rồi
-Đi mà đi đâu?
-Đi Long Hải, tao có tới nhà trọ anh ấy tìm, người chủ cho thuê phòng đã bảo anh ấy trả nhà gần hai tháng rồi- Thụy Biên thống khổ kêu- anh ta đúng là kẻ vô tình còn sót lại hành tinh, âm thầm đi chẳng báo cho nhà một tiếng, cả mẹ anh ấy cũng không nói gì- rồi nàng chợt cảm thấy ái nái- không biết có phải tao làm ảnh giận không?
-Không phải lỗi tại mày, tất cả đều ở tao, ai rớ phải tao điều chịu cảnh chia ly
Thụy Biên lắc đầu nguầy nguậy:
-Không phải tại tao hay tại mày, số phận chính là nguyên nhân điều khiển vận mệnh.Tại sao chúng mình không chúc phúc cho anh ấy đư