
Tác giả: Trường Phi Bảo
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 134365
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/365 lượt.
mắt Văn chợt sáng hoắc:
-Thông điệp mùa xuân hay mùa đông
-Mùa xuân! tối nay con Vân và nhỏ bạn nó đi hát ở Vọng Lầu Cát. Sáu giờ mày có mặt tại điểm xung kích
-Đi đường đột thế có thành kẻ vô duyên không?
-Vô duyên cũng mặc, mày không nhanh tay thằng khác lẹ chân cũng vậy thôi. Anh hùng sợ "ế" chứ đâu sợ "ê"
Văn cười:
-Tao chẳng biết nói gì khi gặp mặt, tao không có thiếu ăn nói, nói một hồi là huỵch tẹt tùm lum. Tao không thể nói rằng mình vô tình, ngẩu nhiên buồn rồi đi hát một mình
-Ai cho phép mày đi một mình, tao tính sơ bộ đã có ba mình rồi đó
Văn kêu to:
-Ba mình!
-Ừ, còn tao và em gái mày bỏ ở đâu hả thằng quỷ
Hà Văn trợn trừng mắt:
-Mày có ý đồ
-Công bằng thôi? sao có đi không?
-"Chữ yêu gắn liền với chữ liều" dại sao bỏ lỡ hi hi
Khánh ở nhà Văn dùng cơm, chơi tới chiều mới chịu về. Hà Văn tiển bạn hữu ra cổng mà vui phơi phới. Cơ hội làm quen có một không hai, tới nhà ngại, còn gặp ngoài công cộng thì phải chờ duyên may. Hình bóng người thiếu nữ bên phím đàn Piano chập choạng trong ráng hồng đẹp tuyệt.
******
Hà Văn gõ cửa phòng em, Lệ Trinh ra mở:
-Anh hai, có chuyện gì? nàng hỏi
Văn nhìn em ái ngại, chàng nuốt ực nứơc bọt cho thông cổ, cho cái cục khó nói trôi đi xuống dạ dày
-Anh muốn nhờ em giúp tí việc, không biết em có sẳn lòng...?
-Anh khách sáo quá- Trinh ngạc nhiên, nàng có chút ngờ vực, vội hỏi- chuyện anh nhờ có khó không?
Văn máy móc:
-Rất dễ, em đi hát với anh thôi
-Sao tự dưng anh rủ em đi hát, lạ quá- nàng chau mày- anh có mưu mô gì thế?
Văn quắc mắt với em, giọng đanh thép bắt buộc
-Tóm lại mày phải đi, hạnh phúc tao thành hay vỡ đều do ở mày đó
Lệ Trinh mặt tái xanh, nàng sợ thấy anh hai những lúc thế này, anh hai mà giận chẳng khác nào thiên lôi. Nàng còn hơi dè dặt:
-Nghiêm trọng vậy sao anh?
Văn gật mạnh đầu, nàng khổ sở hỏi thêm
-Nhưng...nhưng em cần anh cho biết lý do
Chàng phẩy tay, gắt gỏng:
-Mày tới đó rồi hẳn hay
Lệ Trinh rụt rè:
-Vậy chừng nào?
-Ngay bây giờ, em vào thay áo đi
-Vâng- nàng bực bôị khi phải phục tùng những việc không rõ ràng, nên tức anh ách rủa thầm chàng - người gì đâu dữ như cọp!
Không biết anh hai có nghe không, mà mắt anh hai trợn trắng tròng, nàng khiếp đảm nên vội đóng sầm cửa lại
Thụy Biên có đặt một phòng tại Vọng Lầu Cát. Đêm nay cuối tuần nên tương đối đông khách
-Mày biết gì không hôm nay anh tao chiêu đãi đó- Thuỵ Biên háo hức nói- cứ vô tư mà vui vẽ
-Tao tưởng mày có ý tốt thao tao chứ, ai dè...-Tuyết Vân lắc đầu không hài lòng
-Tao làm gì có nhiều tiền mà tới nơi sang trọng này- Thuỵ Biên tự dưng nổi hứng khoe nẻ ông anh tài giỏi của mình- anh tao là kỹ sư, ảnh còn biết thiết kế nhà cửa nữa, đẹp trai hơn Đan Trường
Tuyết Vân bông đùa
Biên nhe răng cười trừ, Minh Nhật lại đánh tiếng:
-À, hồi nãy có tốp nào tới nói bạn bè gì với hai em, anh không quen hai gã con trai nhưng nhận ra đựơc người con gái
Tuyết Vân nhướng cao mày
-Chắc anh trai em đó- nàng hỏi- họ đâu rồi hở anh?
-Họ đi ra ngoài, họ hẹn lát quay lại
Thuỵ Biên hỏi nhỏ qua tai bạn
-Sao mày biết là anh mày
-Lúc tao thưa chuyện cùng mẹ, chắc ảnh nghe đựơc
-Mày sướng nhỉ, vệ sĩ theo tháp tùng, còn vui vẽ nổi gì
Thuỵ Biên thở dài trong lúc anh nàng đăm đắm nhìn Tuyết Vân, người con gái xinh như hoa này mà lại có trái tim băng giá như lời Biên nói thì thật khó tin. Vân chẳng nghĩ ngợi gì chỉ cúi đầu vân vê áo, mặc Biên ngồi chọn bài hát
Cánh cửa phòng hé mở, đi đầu là Văn Khánh. Trời, có cả gã đàn ông trồng si buổi sáng nữa, đi sau là cô gái nào nhỉ? Vân thầm nghĩ thì cả ba đã yên vị hết trên ghế. Văn Khánh, Biên biết rồi, còn người kia...nàng khều tay Vân hỏi:
-Ai? ai thế?
-Tên mày nghĩ là Đan Trường
-Á...á...- Thuỵ Biên đỏng đảnh đứng dậy tự giới thiệu anh nó- đây là anh Minh Nhật, em là em của ảnh, em tên Thuỵ Biên- Nhìn người con gái, Biên thoáng nhận ra- chị tên Trinh, bạn học chị Quyên hôm sinh nhật em có gặp chị
Dài dòng thấy ớn, Vân phì cười. Trái đất vốn tròn đi giáp vòng thì cũng tụ về một điểm. Nhạc trỗi lên, chiếc micrô đựơc chuyền tay. Đến phiên Tuyết Vân nàng trở nên lúng túng. Nhưng rồi sự bình tĩnh cũng đến. Nàng chọn bản " Mặt Trời Bé Con" giọng nàng thật trẻ trung như mùa xuân của nàng cũng trong độ tươi mát
Lệ Trinh thấy không khí bắt đầu hào hứng, nàng cũng phấn khởi. Tiếc rằng chẳng đựơc bao lâu khi nàng trông thấy ánh mắt Minh Nhật cứ mơ màng hình bóng Tuyết Vân. Nàng thật sự ghen, quét tia nhìn sang anh, anh nàng cũng trong tư thế mộng du nàng càng giận Vân hơn. Xung quanh Vân toát ra thứ ma lực quyến rũ, người con gái nào có đựơc thứ ma lực ấy hẳn rất hạnh phúc. Nàng nhận thức đựơc sự thừa thãi của mình, nên lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa, đờ đẫn bứơc đi. Nàng đâu ngờ cũng có một người lặng lẽ theo sau...
******
Trinh lang thang lê từng bứơc đi dọc hướng bến tàu, mắt vô thức ngứơc nhìn sao chi chít mọc đầy trời. Ánh