
Tác giả: Bồng Vũ
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134661
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/661 lượt.
m xe quay lại, một tia chớp phút chốc phách xuống, nháy mắt chiếu sáng bốn phía, anh thấy có một vật gì đó ở giữa không trung vây xung quanh là đất đá, một thân ảnh mảnh khảnh ngồi ở chỗ cao nhất đôi cây gỗ cao nhất.
Anh trong lòng bừng lên, lập tức lao xuống xe, chạy vội đi qua.
Nhưng sau tia chớp hết thảy lại lâm vào trong bóng tối, anh đem hết nhãn lực ngẩng đầu nhìn bóng đen phía trên cây gỗ, rồi xác định hô to một tiếng:“Húc Hòa?”
Bóng dáng kia không nhúc nhích, phảng phất cùng màu sắc hắc ám đồng nhất thành một thể.
“Húc Hòa? Là em sao?” Anh hô lớn.
Lúc này, một tia loang loáng lại vụt lên không trung, bốn phía chợt sáng, cái này mắt anh tinh tường thấy Đồng Húc Hòa kia thân mặc đồng phục trường học, xác định người đó chính là cô.
“Húc Hòa! Mau xuống dưới!” Anh khẩn trương gào thét. Chỗ cô đứng cao gần bằng một tầng lâu, tia chớp càng không ngừng chém thẳng xuống dưới, tựa như muốn đánh vào giữa người cô, làm anh kinh hãi lo lắng.
Đồng Húc Hòa lại vẫn là không chút động đậy, không quay đầu lại, cũng không đáp lại, giống như đã hóa thành pho tượng.
Thấy cô bất động, trong lòng anh bốc lên tức giận, rõ ràng chính mình muốn đi lên, chính là tấm ván gỗ ẩm ướt khi vừa có tia chớp, anh mới sải bước từng bước đi lên lại bị ngã xuống dưới.
“Shit!” Anh thấp rủa một tiếng, thật không biết cô là như thế nào đi lên?
*OMG! Anh chửi thề*
Lấy lại khẩu khí, anh lại lần nữa đặt chân lên, lúc này giữ đúng khoảng cách, đi bước một, thật cẩn thận đi lên một cái độ cao, nhưng là cũng chỉ dừng ở đây, như thế nào cũng không thể đi lên vị trí cao nhất cô đang đứng.
“Húc Hòa!” Anh lại gọi nàng một lần.
Cô đưa lưng về phía anh, cúi đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt mà nghẹn ngào,“Anh tới làm gì? Tránh ra!”
“Tôi đến đưa em trở về, đến, theo tôi về đi!” Anh vươn tay.
“Muốn đi đâu chứ? Tôi không có nơi có thể trở về……” Cô thấp giọng khóc.
“Đừng nói ngốc vậy, em còn có gia a!” Anh ninh mi nói.
“Kia chính là nhà của anh…… Không phải nhà của tôi……”
“Nói bậy!”
“Tôi…… Mặt của tôi đã rất tốt…… Anh có thể không cần xen vào nữa…… Tôi sẽ chính mình sống thật tốt……” Cô không nghĩ quấn quýt lấy anh, không nghĩ hại anh.
“Mặt của em tốt lắm, nhưng tâm của em còn không có tốt, tôi không có biện pháp mặc kệ em……” Anh thở dài.
“Cùng tôi ở chung một chỗ, anh khả năng sẽ gặp xui xẻo, tôi…… Thực ra là điềm xấu…… Người trong thôn nói chính là tôi hại chết ba mẹ tôi, là tai tinh…… Ai cùng tôi ở chung một chỗ thì liền gặp tai ương……” Cô khóc nói.
*tai tinh: người mang tai họa*
Anh nghe được tâm một trận xé rách, đau đến cơ hồ không thể hô hấp, là ai đối với cô đưa ra giáo huấn ác liệt này lại chỉ là những lời vớ vẩn?
“Đừng nghe bọn họ nói lung tung, em không phải tai tinh, em không có tội……” Anh cả giận nói.
“Tôi không nghĩ trở thành gánh nặng của anh…… Không nghĩ làm anh khó xử……”
“Tôi một chút cũng không khó xử, tôi là cam tâm tình nguyện chiếu cố em, không có gì miễn cưỡng, hiểu không?” Anh vội vàng giải thích.
“Nhưng là…… Nhưng là người kia nói…… Hắn nói……” Cô nhất tưởng đến lời nói của Giang thư ký, liền đau lòng như bị đâm.
“Em không cần để ý tới lời nói của Giang thư ký, người thu dưỡng của em là tôi, không phải hắn, chỉ có tôi nói mới là thật, người khác nói em đều đừng nghe, cũng đừng tin.”
Phải không? Chỉ cần nghe anh, chỉ cần tin anh, là có thể sao?
Cô run sợ, rốt cục quay đầu nhìn anh.
“Đến, xuống dưới đi, theo tôi trở về.” Anh vươn đôi cánh tay dài, chờ cô.
Nhìn anh một thân ướt sũng, tự mình đuổi tới trên núi tìm đến cô, nước mắt của cô càng không thể dừng lại được.
Rời khỏi trường học, một mình tuyệt vọng đi lại vô mục đích trên đường như kẻ du đãng, càng đi càng sợ hãi, con người và cảnh vật bốn phía hoàn toàn xa lạ, như quỷ mỵ áp bức mỗi một tấc cảm giác của cô, một khắc kia, cô rất muốn gặp anh, lòng tràn đầy suy nghĩ về nhà tìm anh, nhưng là cô cũng không thể trở về, rốt cuộc…… Không thể trở về……
Trong lòng giằng xé vô cùng đau đớn, chẳng khác nào nói cho cô biết, Đường Tắc An đối với cô có bao nhiêu quan trọng, chẳng bao lâu nữa, anh đối với cô mà nói, không đơn giản chỉ là người giám hộ, không chỉ là như thế này mà thôi……
Bất lực ở trước ngã tư đường chạy như điên, tâm điên cuồng vẫn hướng đi phía trước, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô, cô cái gì đều không còn thấy rõ.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cô vô lực quỳ rạp xuống ngã tư đường khóc, khiến cho một nữ sĩ trung tuổi đi ngang qua thân thiết đến gần, hỏi nửa ngày, cô chỉ nói ra cô nghĩ về trên núi, về thôn Nghênh Hi……
Nữ sĩ hảo tâm nghĩ đến cô là cô gái muốn về nhà, gọi một chiếc tắc xi đưa cô đến nhà ga, lại giúp cô mua vé xe, còn đưa cho cô một chút tiền, kêu cô hãy ngoan ngoãn về nhà.
Cô không nghĩ rời đi Đường Tắc An, cô muốn ở lại bên người anh, cô muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh……
Mà loại tình cảm này, không phải ỷ lại, mà là yêu!
Cô…… Không biết khi nào đã muốn yêu thương anh, yêu