Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chết, Sập Bẫy Rồi

Chết, Sập Bẫy Rồi

Tác giả: KingKong Barbie

Ngày cập nhật: 04:48 22/12/2015

Lượt xem: 134294

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/294 lượt.



Đại học (p.1)





“Thế là rõ quá rồi. “Tiêu Tuyết vừa cắn hạt dưa vừa chốt hạ: “Thầy ấy muốn bẫy mày.”





Hẹn hò





Hắn mỉm cười: “Tiễn bạn gái về nhà, lúc nào cũng phải có một nụ hôn tạm biệt chứ.”





Xin việc





Đây, đây là tình huống gì vậy?





Đón chào nhân viên mới





Hóa ra mình đã bị giám đốc Điền bán đứng rồi, tôi ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầm đìa, xã hội này đúng là quá xấu xa rồi.





Người này sao mà trước sau cứ đánh nhau chan chát vậy, nói kém tôi bảo không được, nói ngang ngang tôi cũng vẫn từ chối. Tôi bực mình: “Tại sao chứ?”





Sợ hãi





Không ngờ nói nhỏ thế mà tên tiểu tử kia cũng nghe được, cậu ta cười hì hì, nhìn tôi: “À, hóa ra cô muốn 419 với tôi à.”





Xem mắt





Tống Tử Ngôn nhìn chúng tôi, hỏi lại rất ngây thơ: “Không đủ ăn hả?”





Kịch bản
Có nói thêm nữa cũng chỉ tổ làm tăng huyết áp, tuy rằng đã uống thuốc trợ tim, nhưng giờ thuốc giả tràn lan nhan nhản, tôi quyết định tốt nhất là ‘mắt không thấy, tim không mệt’, hắn thích theo cứ theo, thích cười cứ cười, nhất quyết không thèm để tâm tới, cứ coi như hắn là khói xe ô tô thôi.
Tôi tiếp tục vác bụng đi bộ, ánh hoàng hôn trải dài trên con đường, người đi vội vã, gió thổi hây hây, đèn hai bên đường dần dần được bật lên. Giận dỗi trong lòng cũng từ từ tiêu tán, thay vào đó là cảm giác thê lương trong buổi chiều tà. Tuy không quay đầu lại, nhưng tôi biết Tống Tử Ngôn đang theo sau mình, lúc nào cũng bảo trì cự ly ba mét. Tôi dừng hắn cũng dừng, tôi đi hắn cũng đi, tôi nhanh hắn cũng nhanh, tôi chậm hắn cũng chậm.
Im lặng, nhưng vẫn đi theo tôi giữa phố xá đông người, không nhanh, không chậm, không tức giận, vừa nghĩ tới, tự nhiên trong lòng nhất thời nổi lên một cảm giác kỳ quái.
….Bỗng dưng thấy mình như chó được hắn dắt đi dạo…
Hừ, anh vội thì có liên quan gì tới tôi…
“Có nhiều việc phải làm cho xong.”
Cho cái đồ tai họa nhà anh mệt chết đi..
“Cô vốn là sinh viên của tôi, giờ lại là nhân viên.”
Thế sao anh còn hại tôi thế hả?!
“Trời lại tối thế này rồi.”
Nhờ anh ban cho đấy!
“Vốn dĩ tôi muốn bớt chút thời gian đưa cô về trường, nhưng cô đã không chịu nhận tấm lòng của tôi thế thì…” Hắn lắc đầu tiếc nuối, đứng dậy bước đi.
Nhận tấm lòng của anh chắc chắn tương lai sẽ chết rất thảm!
Hở? Đợi đã, đưa tôi về á?! Tôi vội vàng đứng lên, quay người tí tởn chạy đuổi theo, cười hớn hở như ong thấy mật, như ruồi thấy sh*t: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc!”
Hắn quay đầu lại, nhìn tôi nghi hoặc: “Có chuyện gì thế?”
Tôi lập tức chạy lại nhặt lọ thuốc còn nằm lăn lóc trên mặt đất, cẩn thận dùng tay áo chùi sạch đất bám trên lọ, cầm bằng cả hai tay, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nói: “Tổng giám đốc một ngày bận trăm công ngàn việc mà còn quan tâm tới sức khỏe của nhân viên như thế, khiến em vô cùng cảm động!”
Hắn nhíu mày: “Nhưng lúc nãy có người không nghĩ như thế.”
“Có người thế à?!” Tôi mặt dày trừng mắt quát to: “Trên thế giới này lại có người không biết tốt xấu, vô tâm vô phế vậy sao?!”
“Không biết tốt xấu, vô tâm vô phế?” Hắn chậm rãi nhắc lại từng chữ, miếng cong lên thành nụ cười: “Nói rất hay.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Cái ấy em đã giác ngộ được rồi, nhưng vẫn còn chưa hiểu lắm, chi bằng tổng giám đốc từ từ chỉ dạy thêm cho em trên xe?”
Hằn nhìn tôi một lát, thấy cái miệng cười của tôi đã sắp rút gân, mới chậm rãi xoay người đi. Tôi thấp thỏm đứng yên tại chỗ, thế này thì rốt cuộc là có đưa tôi về không hả? Rốt cuộc tôi có nên đuổi theo hay không?
Đang tính toán phân vân thì tiếng hắn đã vang lên: “Chẳng lẽ còn muốn tôi lái xe tới đây đón cô à?”
Tôi ngay lập tức tuân lệnh, chạy vội theo Tống Tử Ngôn…
Lúc về tới ký túc xá đã khuya lắm rồi, đành phải kêu cô ở dưới lầu ra mở cổng cho đi vào. Một cước đá văng cửa phòng, tôi chẳng còn đủ sức mà đi đánh răng rửa mặt nữa, lăn ngay lên giường nằm, mệt xác, mệt tim quá à!
Mấy đứa cùng phòng còn chưa ngủ, đứa nào cũng dán mắt vào màn hình chiến đấu hăng hái, Tiêu Tuyết không thèm đếm xỉa tới tôi, nói: “Tần Khanh, tu