
Tác giả: Nam Lăng
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341090
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1090 lượt.
u lấy một câu, còn lườm như thể muốn tẩn cho mình một trận, vậy mà mới được mấy hôm đã tặng cho cậu một đống đồ đắt giá? Chắc chắn là có vấn đề!” Mễ Mễ cảnh cáo Thượng Linh tối nay nhất định phải thật cẩn thận. Đừng có bất cẩn làm Augus tức giận, nếu không sẽ mất toi cái “sổ gạo” dài hạn đấy.
Thượng Linh hoàn toàn đồng ý với Mễ Mễ. Vì vậy kể từ lúc bắt đầu bữa tiệc, cô luôn ngoan ngoãn ngả người vào “mỹ nhân”. Sau kinh nghiệm bị các người đẹp dồn vào chân tường như buổi tiệc trước, lần này cô lúc nào cũng bám chặt lấy cánh tay Augus, cho dù có bao nhiêu người đẹp tiến đến, cô cũng không chịu buông. Chăm chỉ tận tụy như vậy, cuối cùng gương mặt ông chủ cũng đỡ nặng nề hơn, chỉ có điều tất cả lại rối tung lên vì sự xuất hiện của Tống Vân Tiên.
“Tiểu Linh, sao cậu lại đến vậy? Mình cứ tưởng là cậu không đến cơ đấy!”
Thượng Linh co rúm người. Tống công tử, liệu có phải anh cố ý không thấy người đang ôm cô hay sao? Augus cuốn hút như vậy, kể từ lúc bước vào hội trường, ít nhất có hơn chục cô nàng ngẩn ngơ nhìn anh đến nỗi đánh đổ cả ly rượu. Thậm chí lúc này, cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh Tống Vân Tiên mắt cũng đang sáng bừng lên nhìn anh.
“Hình như, Tống công tử có vẻ khá thân thiết với người tình của tôi.” “Mỹ nhân” khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười ma quỷ “thương hiệu”.
Tống Vân Tiên hơi ngại khi nghe mấy từ “người tình của tôi”, đúng lúc đó cô gái đi cùng nắm cổ tay Vân Tiên. Vân Tiên cười đáp lại: “Đương nhiên rồi! Vậy Tiểu Linh chưa nói với anh rằng, chúng tôi vốn là bạn học cấp ba sao?”
“Ha ha!... Đúng là chưa từng nghe cô ấy nói bao giờ cả, có lẽ những lúc chúng tôi gặp nhau đều “có việc làm mãi không xong”, không có thời gian nhắc đến những chuyện này.” Ánh mắt Augus nhìn xuống phía dưới, hàng mi dài tuyệt đẹp khẽ chớp chớp, giọng nói có chút nghi ngờ hỏi cô: “Gì cơ? Em yêu, em vừa nói gì vậy?” Thượng Linh hoàn toàn bất ngờ. Đại ca, cô có nói gì đâu chứ!
Augus ghé tai sát môi cô, gật gật đầu: “À, muốn về nhà rồi ư? Nhưng tiệc vừa bắt đầu, em cũng phải giữ thể diện cho chủ nhà chứ! Yên tâm, sau khi về anh sẽ làm xong “việc cần phải làm”. Ngoan nào!”
Xong màn tự biên tự diễn, Augus đưa ngón tay khẽ chạm vào môi Thượng Linh rồi hôn nhẹ lên má cô. Xong xuôi đâu đấy anh mới nhìn hai người trước mặt: “Xin lỗi hai người! Mong Tống công tử đừng cười chê, cô ấy chưa hiểu sự đời, gặp chỗ đông người là hay bám riết tôi lắm!”
Thượng Linh ỉu xìu, tại sao lần nào cô cũng phải đóng vai cô nàng chưa hiểu sự đời cơ chứ? Với lại, cô gái đi cùng Tống Vân Tiên cũng đâu có vẻ gì nhăm nhe ngấp nghé tán tỉnh Augus đâu! Hai người họ trông có vẻ thắm thiết thế cơ mà.
Sau màn hỏi han vô cùng tẻ nhạt, hai bên ai đi đường nấy, tiếp tục thăm hỏi cụng ly với những người quen. Lúc qua bàn bày thức ăn, vì món tôm hùm và lẩu socola hút hồn, nhân lúc Augus đang nói chuyện với người khác, Thượng Linh lặng lẽ chuồn đi đánh chén đã đời.
Tiệc tùng bao giờ cũng ồn ào nhưng những xó xỉnh không bị người khác nhòm ngó không phải là không có. Tuy nhiên, cứ lần nào Thượng Linh có ý định tận hưởng cảm giác yên lặng thì thể nào cũng có người đến quấy nhiễu. Lần trước là trai đẹp, lần này lại là gái đẹp. Người xuất hiện trước mặt Thượng Linh lúc này chính là người vừa đứng bên cạnh Tống Vân Tiên lúc nãy.
“Đói đến nỗi phải lấy một đĩa lớn vậy sao? Hay là quá lâu rồi không được thưởng thức đồ ăn thượng hạng thế này, nên nhớ nhung khôn nguôi?”
Người bị giễu cợt ngẩng đầu lên trong tiếng cười chế nhạo. Còn kẻ đang cười nhạo nhìn vào ánh mắt ngỡ ngàng và yếu ớt của Thượng Linh, tiếp tục lạnh lùng rên rỉ: “Thượng Linh, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay! Ngày xưa cứ ra bộ công chúa vênh váo kiêu ngạo không coi ai ra gì, bây giờ phải bán thân mới có quần áo mặc, bám lấy đàn ông mới được bước vào những chốn sang trọng, nếm thử đồ ăn mà bọn tao đã phát ngấy cả rồi! Cuộc đời công bằng thật!”
Người đẹp gạt lọn tóc xoăn trên vai, nở nụ cười đẹp đẽ: “Mày thử tưởng tượng xem, nếu Phong Duy Nặc thấy bộ dạng của mày bây giờ, liệu có hối hận đến chết vì lựa chọn ngày xưa không? Ha ha ha…”
Những tiếng cười nhạo chấm dứt, tiếp ngay sau đó là những tràng cười ngông cuồng đắc ý vô hạn. Thượng Linh hơi thất vọng khi nghe những lời vừa rồi vì cô tưởng người đẹp còn trò gì hay hơn nữa.
Cô đặt đĩa xuống, thong thả thở dài: “… Cô tên gì vậy?”
Tiếng cười ngừng lại, người đẹp chớp mắt trừng trừng nhìn cô: “Thượng Linh! Mày đừng tưởng mày giả vờ không biết là sẽ thoát được khỏi tao!”
Cô ngán ngẩm nói: “Nếu mà khả năng nghe hiểu của cô nó cũng được như ngực cô thì tốt biết bao!... Ôi, tôi có nói là tôi không biết cô đâu, chỉ là tôi không tài nào mà nhớ nổi tên cô.” Hồi học tại trường Trung học Sư phạm số 1, Thượng Linh có rất nhiều tình địch. Phần lớn đều vì nam sinh mà các cô nàng kia thích lại thích đi Thượng Linh. Thượng công chúa còn chẳng phân biệt nổi ai với ai trong đám nam sinh thích cô, thì sao mà nhớ nổi những nữ sinh thích các nam sinh ấy chứ?
“Mày biết là được rồi!” Người đẹp hống hách: “Còn tên của tao, mày không c