
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341104
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1104 lượt.
t, mồ hôi vã ra như tắm, đúng khiến người ta khó chịu.
"Anh ta thật quá ngạo mạn", Triều Nhan nhận xét, nếu không cô cũng không phải nhọc công năm lần bảy lượt đến thế, "Có điều, ai bảo Trác Thị là doanh nghiệp lớn nhất thành phố, hàng năm nộp thuế tới quá nửa ngân sách thành phố. Trên phố chẳng phải người ta vẫn kháo nhau, Trác Thị mà hắt xì một cái, cả cái thành phố C này run như cầy sấy đấy thôi!"
"Mẹ nó chứ, tưởng lắm tiền là ghê gớm lắm sao!", Tiểu Nhiếp hậm hực chửi thề.
Đúng là không ăn được nho thì bày đặt chê nho xanh! Triều Nhan nghĩ thầm. Bỗng mọi người xôn xao cả lên, nhao nhao hướng về phía lối vào, mặt tràn đầy vẻ chờ đợi phấn khích: "Đến rồi, đến rồi!"
Triều Nhan đưa mắt nhìn theo đám đông, một chiếc xe Benz màu đen đang từ từ tiến vào. Xe vừa đỗ lại, mấy người đồng phục nhanh chóng bước lên phía trước, cung kính mở cửa: "Giám đốc Trác, xin mời!"
Cô vội đứng thẳng người lên, tim đập mạnh như có ai đó bóp nghẹt.
Trác Thanh Liên, ngôi sao mới nổi của giới doanh nhân, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào? Câu đố cuối cùng cũng sắp tìm được lời giải rồi.
Anh ta bước xuống xe, sải bước về phía bục chủ tịch, vẫy tay chào các vị lãnh đạo và khách quý, lễ độ chu toàn.
Triều Nhan không nhìn được thẳng mặt anh ta, chỉ thấy dáng người cao lớn rắn rỏi, mặt áo sơ mi cotton màu kem đơn giản, phối với quần màu ghi đậm, vừa thoải mái vừa sang trọng, nổi bật giữa một giàn các ông bụng phệ hói đầu.
Sau cùng, Trác Thanh Liên quay người, hướng về phía đông đảo quần chúng đang đứng dưới lễ đài. Triều Nhan chính thức được diện kiến dung nhan anh, trong lòng không khỏi ngợi khen, dáng vẻ ưa nhìn, người thật thậm chí còn đẹp hơn trong ảnh và trên truyền hình bội phần!
Thật khó để diễn tả vẻ đẹp của anh chàng bằng lời, hay đơn giản có thể mượn câu nói nổi tiếng của "em gái" Châu Tấn: "Anh ta thỏa mãn tất cả những mộng tưởng của phụ nữ về người đàn ông lý tưởng".
Trong bảng tiêu chuẩn của Triều Nhan, đầu tiên đương nhiên là chiều cao, cô không hứng thú gì với mẫu đàn ông kiểu Võ Đại Lang[1'>. Trong tài liệu của Thẩm Gia Kỳ đưa cho cô viết rõ, Trác Thanh Liên cao 1m82, đúng chiều cao tiêu chuẩn đối với nam giới.
[1'> Nhân vật trong truyện Thủy Hử, anh trai Võ Tòng, có chiều cao rất khiêm tốn.
Tiếp đến là vóc dáng. Cô không thích mấy anh chàng thư sinh dáng vẻ yếu ớt, cũng không ưa kiểu vai u thịt bắp. Người đàn ông này dáng cao to, rắn rỏi, vai rộng, vòng ba săn chắc, đúng là ma nơ canh bẩm sinh, mặc cái gì cũng đẹp.
Thứ ba là tướng mạo. Anh không thuộc tuýp da trắng môi đỏ, cũng chẳng phải kiểu mắt to mày rậm. Mày tuy có rậm, nhưng mắt không phải là to lắm, đuôi mắt hơi xếch, hẹp dài nhưng gợi cảm. Lại thêm sống mũi cao thẳng, đôi môi vừa phải không dày không mỏng, đẹp trai quá thể.
Thứ tư là khí chất, bước vào thời đại nhan sắc ngày nay, đàn ông có ngoại hình đẹp thì không thiếu, nhưng những người có khí chất hơn người lại không nhiều. Trác Thanh Liên là người đàn ông có chiều sâu, khí chất thậm chí còn nổi trội hơn cả vẻ khôi ngô tuấn tú bên ngoài.
Mặc dù lăn lộn trong chốn thương trường, lại là một đại gia trẻ tuổi, nhưng từ đầu đến chân không vương chút dung tục hay dáng vẻ con buôn thường thấy, ngược lại ngời ngời phong độ của người có học thức. Cặp kính không gọng trên sống mũi, che giấu vẻ sắc sảo mà cuốn hút trong ánh mắt ấy, suốt buổi lễ nhộn nhịp huyên náo, trên môi luôn nở nụ cười điềm tĩnh khiến mọi người xung quanh chỉ còn biết thốt lên bốn chữ: "Ôn nhã tựa ngọc".
Lãnh đạo thành phố và các vị khách quý lần lượt lên phát biểu, ai nấy phát biểu hùng hồn, "mưa xuân" tung tóe, duy chỉ có Trác Thanh Liên từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nho nhã.
Mười một giờ, buổi lễ kết thúc trong tiếng pháo đinh tay nhức óc và những tràn pháo tay nhiệt liệt. Trông thấy Trác Thanh Liên dợm bước về phía bãi đỗ xe, Triều Nhan vội vàng giục Tiểu Nhiếp, đưa mắt ra hiệu: "Mau, mau chặn anh ta lại!"
Không đợi Tiểu Nhiếp kịp phản ứng, cô đã xông lên phía trước, chạy đuổi theo Trác Thanh Liên, gọi lớn: "Giám đốc Trác, xin đợi một chút!"
Trác Thanh Liên nghe tiếng gọi dừng bước, quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt có chút nghi hoặc.
Lúc đó, Tiểu Nhiếp đã bắt kịp, miệng vẫn đang thở phì phò. Triều Nhan nở nụ cười chuyên nghiệp, chìa danh thiếp của mình ra: "Xin chào, giám đốc Trác. Tôi là Đỗ Triều Nhan, MC đài truyền hình thành phố C, tôi muốn thực hiện một bài phỏng vấn ngắn với ngài, không biết có tiện không?"
Trác Thanh Liên cầm tờ danh thiếp, nhìn chằm chằm vài giây, rồi ngẩng đầu, ánh mắt xoáy sâu trên khuôn mặt cô: "Cô đúng là Đỗ Triều Nhan?"
"Vâng". Không hiểu vì sao, ba chữ "Đỗ Triều Nhan" phát ra từ miệng anh ta, thanh âm trầm trầm, lại mang chút từ tính, cực kì êm tay.
"Nghe danh đã lâu!" Trác Thanh Liên thu lại ánh mắt phức tạp, khẽ mỉm cười, cả khuôn mặt bỗng trở nên sinh động: "Cô Đỗ, rất vui được biết cô".
Anh chủ động đưa tay ra, Triều Nhan vội vàng bắt chặt, ngón tay thon dài, một cảm giác êm ái ấm áp bao trùm lấy cô, khiến hai gò má bất giác