
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341126
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1126 lượt.
đã hoàn toàn lột xác, lạ lẫm như vừa được tái sinh.
Thiên thần hộ mệnh
Thanh Y bước xuống lầu, trong phòng khách, bố và dì Kiều đang ngồi đối điện, câu được câu chăng, chuyện phiếm với nhau.
Từ sau khi Trác Thanh Liên trở về, bố sẵn sàng tâm thái chuẩn bị về hưu, mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho anh lo liệu.
“Bố, dì Kiều, chào buổi sáng!”, cô mỉm cười cất tiếng chào.
“Con xem xem mấy giờ rồi, vẫn sớm quá nhỉ?”, ánh mắt trách móc của bố lướt một vòng quanh cô con gái, “Trang điểm cầu kỳ thế này, lại định ra ngoài đàn đúm với lũ bạn đầu trâu mặt ngựa hay sao?”
Nhắc đến Phó Viêm, chân mày bố có giãn ra đôi chút, ân cần hỏi han: “Con với Phó Viêm dự định bao giờ thì tính chuyện cưới xin?"
Sao đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện kết hôn? Thanh Y giãy nãy như đỉa phải vôi, nũng nịu: “Con gái bố mới tốt nghiệp được có 2 năm, chưa muốn lấy chồng sớm thế đâu".
“Phó Viêm là một chàng trai tốt, vừa chín chắn, thật thà, lại có tài, chỉ có điều tuổi còn trẻ, từng trải chưa nhiều. Chuyện của hai đứa sớm mà định liệu, địa vị của nó trong Trác Thị cũng được danh chính ngôn thuận, có thể trở thành cánh tay phải của Thanh Liên”.
Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn quay về Trác Thị! Thanh Y có chút giận dỗi: “Nếu bố nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, bố đi mà lo cho anh con ấy! Anh còn chưa lấy vợ, sao đã vội giục con đi lấy chồng chứ?"
Đúng lúc này, dì Kiều từ trong bếp gọi với ra: "Y Y!”
Cô mượn cớ thoát thân, nhanh chóng chuồn vào trong bếp.
“Canh dì hâm nóng rồi, thức ăn cũng đảo lại rồi, con ăn tạm vậy nhé”, dì Kiều cởi tạp dề, dịu dàng căn dặn.
Người phụ nữ này thay mẹ chăm cô đã mười năm nay rồi, dịu dàng chu đáo, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo sai sót chỗ nào. Còn cô đến nay vẫn chưa gọi dì một tiếng “mẹ” .
Nỗi day dứt cứ thế dâng lên trong lòng, Thanh Y bất giác tiến lại gần dì, cảm nhận được mùi hương nồng nàn toát ra, cô khịt khịt mũi: “Dì Kiều, dì dùng nước hoa gì vậy? Mùi hương quen lắm!”
“Là nước hoa hương hoa chi tử, là anh trai con lần trước đi công tác về mua tặng dì.” Dì Kiều bưng thức ăn vừa được hâm nóng từ lò vi sóng đặt lên bàn ăn.
Thanh Y ngồi xuống bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn dì: “Hình như anh con đặc biệt yêu thích hoa chi tử”
Anh con hồi nhỏ mập mạp, bụ bẫm lắm, da dẻ lại trắng trẻo nữa, so về dáng vẻ, ối cô gái còn thua xa, nhưng cứ đến mùa hè, lại bị dị ứng ngoài da, thường dùng tay gãi chỗ này cào chỗ kia, gãi đến đỏ hết cả người lên, mà vẫn luôn miệng kêu ngứa. Bác sỹ bảo bị nóng trong người, phải uống thuốc nam thanh phối mát gan. Đứa trẻ con mới có hai ba tuổi đầu, nhìn thấy bát thuốc nam vừa đắng lại vừa khó ngửi liền lắc đầu quầy quậy, đời nào chịu uống? Sau này, là bà ngoại của anh con tìm một cái lu đất, hái những bông hoa chi từ đang nở rộ, thêm mấy loại cây cỏ dại, cộng với một chút kim ngân hoa, cùng hoa và lá sen đun lên, hòa vào chung với nước tắm, lại rắc thêm mấy bông chi tử tươi, cứ thế cho anh con tắm. Mà kể cũng lạ anh con tắm một tháng nước hoa chi tử xong, dị ứng da liền khỏi hết, không còn gãi, mà cũng hết luôn cả ngứa. Từ đó, anh con trở nên yêu thích loài hoa chi tử, mùa hè phải dùng chi tử ngâm mình”.
“Thế bảo sao một người đàn ông lại có được nước da đẹp như thế, mong manh dễ vỡ như thế, hóa ra là có bí quyết dân gian”
Người nói là dì Kiều thì vô tâm, người nghe lại cảm thấy thật sống động, trước mắt như hiện ra một cảnh tượng tuyệt mỹ khiến con người ta thèm thuồng - một mỹ nam bước ra từ bồn tắm, hơi nước nghi ngút, hương thơm lan tỏa bốn phía, gợi cảm đến mê lòng người...
STOP, anh ta là anh trai nhà ngươi, có ham trai đẹp đến đâu cũng phải chọn đối tượng chứ! Cô can ngăn bản thân trong suy nghĩ, yên lặng cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Dì Kiều vẫn chưa dời ra, ngồi bên bàn ăn ngắm nhìn cô, lưỡng lự hồi lâu, mới chậm rãi mở lời: “Y Y, gần đây bố con già đi nhiều rồi, không biết con có nhận ra không?”
Thanh Y thờ ơ quay đầu ra, ngó bố đang ngồi uống trà ngoài phòng khách một cái. Thường ngày cô không chú ý, giờ chú ý quan sát, khuôn mặt khí khái hào hùng khi xưa đã xuống sắc, già đi từ khi nào không biết, nếp nhăn chạy dọc chạy ngang, tóc mai cũng đã bạc thêm không ít.
Dì Kiều hạ thấp giọng hết mức: “Có một chuyện, dì nghĩ nhất thiết phải nói cho con biết. Bố con bị tiểu đường rất nặng”.
Thanh Y thoáng nghẹt thở, trợn mắt nhìn dì: “Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sao con không biết?”
“Khoảng nửa tháng trước, bố con thấy không khỏe, đêm đến cứ trằn trọc, miệng khô lưỡi rát, lại sút cân không rõ lý do. Dì liền đưa ông đi bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói lượng đường trong máu của ông rất cao”.
Thanh Y bỗng thấy cơm trong bát sao mà khó nuốt quá, bèn lấy muôi múc canh uống.
“Y Y”, dì Kiều đặt tay lên vai cô, lần đầu tiên dì nói với có bằng giọng điệu trang trọng nghiêm túc như thế, "Bố con già thật rồi, dù là việc gia đình hay trong công ty, ít nhiều cũng có những chuyện lực bất tòng tâm. Điều ông muốn thấy nhất, là con v